09

1K 106 11
                                    

Soobin ngủ lại nhà tôi đêm đó đúng như lời em xin, tôi trèo lên sofa phía đối diện, lại dùng lý do không thích mùi rượu rồi nhắm mắt giả vờ ngủ. Mẹ nói đúng, phòng tôi có một cái sofa nhưng nó đối diện Soobin chứ không phải mẹ. Tôi nằm thao thức cả đêm, trên mặt em có hai vết mụn tôi còn soi rõ hơn máy phân tích da.

Ngày hôm sau, em rời đi từ lúc tôi còn chưa dậy. Tôi nhớ lại, hôm qua em với Somi có nói gì đó về việc hôm nay có hẹn đi ăn cùng nhau. Đi nhậu với đám con trai thì đỡ, đi ăn với người yêu thì phức tạp hơn nhiều. Phải nghĩ xem hôm nay cô ấy mặc đồ gì, mình mặc đồ gì mới hợp. Không thể như đi cùng đám bạn thằng mặc vest thằng quần đùi cũng kê chân lên bàn uống rượu như nhau. Đi với người yêu còn phải mang theo quà, nhất định không thể đi tay không vì cô gái nào cũng thích bất ngờ. Không phải bất ngờ theo kiểu Seungmin mang đến cho Heeseung một cái bánh công chúa, phải là bất ngờ lãng mạn như một bó hoa hoặc một cái lắc tay. Tại sao lại là lắc tay ấy hả? Vì người ta không tự đeo được, mình giúp người ta đeo xong còn tranh thủ nắm tay chứ sao nữa. Phải chuẩn bị sớm, tắm rửa thơm tho, tranh thủ đến nhà người ta sớm năm phút rồi bảo "anh chờ em cả đời cũng được" cho người ta cảm động. Đi hẹn hò phức tạp như thế, nếu tôi yêu em, thay vì bảo "đi hẹn hò với tôi đi", tôi sẽ nói "đi nhậu không?".

Trưa hôm đó, bố về.

Bố mang cho tôi một cái lắc tay có logo của Barcelona - đội bóng ấy, không phải thành phố.

Tôi cầm trên tay rồi không biết nên khóc hay cười.

"Bố đi công tác lần này hơi lâu."

Thuật ngữ gia đình gọi là công tác, hàng xóm gọi bố tôi là đi định cư, cô bán quýt bảo bố tôi xem nhà là khu du lịch không bỏ được, vài tháng ghé một lần.

"Có hơn hai tháng thôi con. Sao, bố mua đúng quà con nói, lâu một chút cũng phải vui lên." Bố vỗ vai tôi, tôi biết ơn bố nhiều, nhưng món quà này trễ thật.

Mẹ nói với ra từ trong phòng: "Anh thấy đi hai tháng là ít, mẹ con tôi ở nhà hai tháng chán lắm."

"Có mẹ thôi."

Tôi cười khì khì rồi cảm ơn bố, nhảy tọt vào trong phòng. Bố biết tôi là đứa hay trêu chọc nên cũng chỉ bảo lần sau bố lại mua cho con cái khác, Barcelona đợt này có nhiều thứ hay ho lắm. Tôi gật đầu, nhưng không biết mua để làm gì nữa. Tôi nghĩ hay là thôi, lần sau bố mua cho con một cái vé của Nhà hát lớn Liceu đi ạ, hay là một bảng màu cũng được.

Tôi nghe thấy tiếng mẹ chê bai chiếc túi Dior ở bên cạnh, nhưng đến tối lại thấy bố dắt tay mẹ đã thay đồ tươm tất, trên tay xách Dior ra ngoài hẹn hò. Mẹ và bố có tôi khi còn trẻ, cũng vì thế nên mẹ mới bỏ nghiệp vẽ vời để còn chăm con. Đến tận bây giờ bố vẫn giữ thói quen đưa mẹ đi ăn tối đều đặn mỗi lần công tác về, bố nói với tôi: Mẹ con rất lãng mạn. À, hoá ra ông biết.

Bố tôi làm kiến trúc. Nghề này ở Barcelona là một nghề kiếm được rất nhiều tiền. Có lần, mẹ cãi nhau với bố rằng việc gì phải đi tới tận đó, kiến trúc Á không làm anh vui bằng Âu đúng không? Rồi bà nói sang chuyện chắc phụ nữ Á Âu cũng thế. Bố dịu dàng ôm mẹ, bảo là anh phải kiếm nhiều tiền thôi, tiền Âu có giá hơn tiền Á, em đừng có nghĩ nhiều. Mẹ hỏi: Để làm gì? Bố tôi đáp: Nuôi em và con, nghỉ hưu sớm, về nhà, đưa em đi vẽ tranh. Từ đó mẹ cũng chấp nhận chuyện bố tôi nhanh thì một, chậm thì hai ba tháng, hơn nữa thì tầm nửa năm mới về nhà một lần.

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ