After credit 5: Final chapter.

1.5K 142 13
                                    

"Nếu có một ngày hoa nở, thì dù là ngày nắng hay mưa, hoa cũng đã nở.

Nếu có một lần ở bên nhau, thì dù là ngày mưa hay nắng, cũng đã bên nhau."

Soobin đặt hai chiếc vé đến Barcelona vào những ngày cuối năm để kịp xem trận đấu cuối tại sân Camp Nou. Sau đêm đó, Barcelona sẽ tạm thời chuyển sân nhà để sửa chữa. Đó không phải chuyến bay mười hai tiếng, cũng không phải hai tiếng ngắn ngủi, mà là mười bốn tiếng dài bằng ngần đó thời gian cộng lại. Lúc nhìn giờ trên tấm vé máy bay, tôi còn tưởng chúng tôi đã gom đủ ngần ấy xa xôi vào một lần kề cạnh.

Em rất háo hức, có lẽ mỗi người hâm mộ đều háo hức như thế khi một lần có cơ hội đặt chân lên thánh địa Camp Nou. Tôi đã đến một lần vào một ngày hè, ngày đông ở Camp Nou lạnh và khô hơn rất nhiều. Sân vận động vẫn đông đúc, vẫn là hàng dài người xếp hàng ra vô. Soobin liên tục nhún chân nhìn đoàn người rút ngắn dần, em thậm chí còn nhảy tưng tưng khi thấy mình đã gần đến cổng.

"Hoá ra đây là cảm giác giấc mơ thành hiện thực." Soobin quay đầu cười nhíu cả mắt.

"Giấc mơ đến Camp Nou ấy hả?"

"Giấc mơ dẫn anh đến Camp Nou."

Choi Soobin đúng là không phụ lòng tôi, sau triển lãm, em có cả đống khách hàng đến tìm, công việc của em bận rộn đến nỗi hai tháng sau chúng tôi mới chừa ra được một tuần nghỉ ngơi. Lúc đứng ở bậc thang dẫn vào hàng ghế một lần nữa, hít khí đông Camp Nou tràn vào phổi, nhìn xuống bàn tay đang có người nắm, tôi nghĩ mình thích mùa đông.

Thích mùa hè, rồi mùa đông, thật ra là thích người ở cạnh mình những ngày đó.

Lần này chúng tôi ngồi ở khán đài của người hâm mộ Barcelona, hàng loạt những chiếc áo số 10 lướt qua, thi thoảng thì là số 8, 9 hoặc những con số khác nữa. Thế nhưng Barcelona vẫn ngập tràn trong một con số 10 tròn trĩnh. Soobin và tôi cũng mặc chiếc áo số 10 mà em mua khi ghé qua cửa hàng hôm qua, em còn mua thêm một chiếc khăn len đang nằm quanh cổ tôi.

Đi mãi mới tìm được ghế, lúc ngồi xuống và phà ra một hơi khói, tiếng còi bắt đầu trận đấu cũng vang lên. Đó là một trận đấu đầy cảm xúc vì họ sẽ chia tay sân vận động này, Soobin cũng hồi hộp không thôi. Em cúi gập người khi đối thủ tiếp cận khu vực 16m50, không dám mở mắt khi tiền đạo đối phương đưa chân ra sút, thở phào khi thủ thành mang áo số 1 đã cản phá được. Cả một trận đấu đó, trong đầu tôi chỉ nhớ được một quả penalty, ngoài ra thì chỉ có hình ảnh của em. Tôi ghé đầu nói nhỏ với em khi Lewa sút thành công quả penalty.

"Xời, vẽ tranh cũng có lúc như đá penalty vậy."

"Lại nói vớ vẩn." Soobin xoa đầu tôi.

"Thật mà. Có lúc vẽ tranh cũng y như penalty. Penalty sút vào thì thường, không vào thì thôi, coi như chết. Vẽ tranh cũng vậy á, có lúc vẽ đẹp thì thường, không vẽ thì chết." Tôi thao thao nói.

"Anh vẽ cái gì mà thế?"

"Vẽ bồ anh. Anh vẽ đẹp vậy người ta cũng không thèm để tâm, anh không vẽ thì người ta giận anh đến chết."

Soobin đỏ mặt ho vài cái rồi quay đi nơi khác. Tôi chỉ muốn trêu em vài câu cho đỡ căng thẳng, thấy Soobin như vậy lại càng buồn cười.

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ