22

830 107 7
                                    

"Anh biết chuyện nàng tiên cá không?"

Tôi hỏi Finn khi đang nắm tay anh về nhà. Finn nghiêng đầu nhìn tôi rồi gật đầu.

"Anh nghĩ trong câu chuyện đó thì ai đau lòng nhất?"

"Chắc là công chúa được gả cho hoàng tử. Cô ấy lấy một người không thật sự yêu mình."

Tôi gật đầu. Mỗi người có một cái nhìn khác nhau, trên đời này không có ai giống ai.

___

Tôi đồng ý lời tỏ tình của Finn vào một ngày mùa xuân, lúc ấy anh nói với tôi:

"Anh yêu em nhiều như hoa đang rụng vậy."

Anh vừa dứt lời, gió thổi qua một cơn, cả một con đường dài của Bristol chứng kiến hoa đào đua nhau rơi xuống.

Không phải thích, mà là yêu. Không phải cây hoa đào gần trường, đó là hàng hoa đào phải đi hơn 100 dặm mới ngắm được. Hôm đó tôi về nhà, đem cành hoa Soobin bẻ cho tôi năm đó bỏ vào tủ gỗ, cất đi bình hoa lâu nay trưng ở đầu giường.

Tôi nhắn tin cho Finn:

"Em yêu anh nhiều như sao trên trời vậy."

"Anh chả thấy ngôi sao nào."

"Đúng thế thật."

"Thôi, cứ hẹn hò với anh đi."

"Ừm."

Tôi đã hẹn hò với Finn như thế. Trong tiếng Anh không có từ xưng hô nào khác để thay đổi ngoài you-I, Finn lên google dịch qua tiếng hàn để nói rằng "Tôi là anh, cậu là em."

"Ừ, em biết rồi."

Finn đưa tôi đi khắp nước Anh trong những ngày rảnh rỗi, xa cũng đi gần cũng đi. Chỉ cần là tôi thích, Finn sẽ đi cùng. Anh ấy cùng tôi đi coi Chelsea đá từng trận một, cuồng nhiệt ở bên cạnh bàn luận. Thế nhưng đầu óc tôi vẫn ở yên trên sân trường năm đó.

Hội thao mùa xuân của trường đại học đã quay lại, tôi thấy trong những tấm hình Wonyoung đăng lên để ăn mừng họ lại vô địch có sự xuất hiện của Soyeon thì cũng thôi lướt thêm. Sân Stamford Bridge rộng mênh mông, tôi có người ngồi bên cạnh, nhớ nhung chi một bóng hình cách xa mười mấy tiếng đứng ở cái sân nhỏ bé.

Thế nhưng đêm đó tôi vẫn vào lại trang cá nhân của Wonyoung, zoom đi zoom lại tấm hình Soyeon đội mũ của khoa mỹ thuật, cười một cái thật nhẹ rồi ngủ. Giấc ngủ đó ngon không tưởng, tôi ngủ một mạch đến sáng hôm sau, dậy ăn một dĩa cơm chiên rồi lại đến học viện.

Finn đợi tôi ở cổng học viện, anh đã chuẩn bị một phần ăn sáng còn nóng hổi, là một loại bánh bao của Hàn.

"Đâu ra thế?" Tôi cầm bánh trên tay xoay qua xoay lại rồi ngơ ngác hỏi. Trong bán kính 5km quanh học viện tôi chắc chắn không bán thứ này.

"Anh thấy họ đăng trên mạng, đi từ sớm mới mua được đấy, em ăn đi cho nóng."

Tôi kéo tay Finn tìm ghế đá trong khuôn viên học viện ngồi rồi ăn sáng lại một lần nữa. Finn vui vẻ ngồi nhìn tôi ăn uống, sau đó còn cẩn thận bóc cho tôi một tờ khăn giấy ướt.

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ