29

910 90 2
                                    

Người ta nói: Xa mặt cách lòng. Điều này không áp dụng lên tôi. Lúc ở trong vòng tay em, tôi nhận ra mình xa đến vậy mà còn yêu em nhiều hơn.

Em đẩy tôi vào lại trong quán, mấy đứa nghệt ra vì vết tích trên môi Soobin. Heeseung loạng choạng đứng dậy rồi lắc vai em:

"Cái quái gì đây? Mày gặp giang hồ à?

Em vừa cười vừa đẩy Heeseung về chỗ: "Ừ. Giang hồ London, đấm một cái văng cả tim."

Tôi vẫy tay xua đi, Jisung ghé đầu qua hỏi: "Huề chưa?"

"Rồi." Tôi gật đầu.

Cả đám bật cười vì chẳng hiểu bọn tôi cứ phải làm căng lên để làm gì khi đằng nào cũng phải tập hợp lại một chỗ. Nhưng cãi vã và gây chuyện không phải nghề của đám chúng tôi sao?

Nhậu đến lúc cả đám ngà ngà say, bọn tôi quyết định đổi địa điểm. Rất lâu mới được nhậu cùng nhau, lại còn đều đã là người lớn thật sự khi tôi đã tốt nghiệp và những người còn lại thì chuẩn bị, bọn tôi đi tới một nơi chưa từng đi trước đây: một quán bar.

Tôi đề xuất địa điểm, Soobin quay sang nhìn tôi nhăn mày:

"Ở Anh đi nhiều lắm chứ gì."

"Ở Anh không được đi nên về đây mới đòi đi."

"Chắc ở Anh người yêu không cho đi hả?"

Tôi gật đầu: "Ừ. Giữ người lắm."

Soobin lại chọc lưỡi vào một bên má, không không lại khơi ra làm gì.

Jisung đi xe tới, nhưng cả đám đã uống rượu nên không ai dám lái. Chúng tôi gọi hai cái taxi, Soobin thẳng thừng khoác vai tôi ngồi lên xe rồi chốt hẳn cửa, ra hiệu cho bác tài di chuyển. Tôi cũng để em lôi lôi kéo kéo đi, này là do người ta chứ tôi không làm gì nhé.

Soobin ngả đầu vào cửa kính, em vu vơ hát theo mấy giai điệu cũ mèm của chú lái taxi. Tôi sinh trước em mà còn không biết mấy bài hát đó là gì. Tựa mình vào bên cửa sổ còn lại, tôi nghiêng đầu nghe Soobin hát. Tuy không rõ ràng, nhưng nghe rất êm tai.

"Tới rồi đây." Chú taxi dừng xe bên một quán bar có cái tên kì lạ: Magic Shop. Tôi vâng dạ trả tiền rồi nhanh nhảu nhảy xuống.

Xe của đám còn lại đi sau, tôi với Soobin phải đứng ngoài chờ thêm một lúc. Tôi tranh thủ sửa soạn lại tóc tai, bôi thêm một lớp son dưỡng.

"Bôi son dưỡng làm gì?" Em hỏi.

"Lạnh, khô hết môi."

Soobin gật gù không hỏi thêm.

"Đôi môi khô là đôi môi thiếu những nụ hôn đó Soobin à."

Tôi thật sự không có ý gì, câu này tôi mới đọc trên mạng hôm qua mà thôi.

"Mới chia tay nên thiếu à? Thế anh định sao? Vô đó kiếm?" Soobin chỉ vào cánh cửa ra vào. Tôi nhún vai bảo hên xui.

Em có bạn gái nên chắc môi không khô đâu, còn tôi thì thấy thiếu thật. Trêu em một chút cho thoải mái thôi, tôi cũng đâu phải đứa bừa bãi. Nếu có, chỉ với mỗi em. Tự dưng tôi thấy mình sao mà ngu ngốc quá, cho người ta nụ hôn đầu rồi mặc kệ chuyện người ta quên, cứ lăng xăng chạy theo như kiểu sống chết không rời.

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ