36: Nắng hạ, gió thu, tuyết đông, xuân hoa nở.

1.1K 115 8
                                    

Triển lãm của Soobin mở vào một ngày mưa. Người ta nói mưa vào ngày đầu mở cửa thì vô cùng may mắn, tôi không biết điều đó có đúng không. Khi tôi hạ cây dù xuống trong mái che, khách đã tới khá đông đúc. Soobin đứng ở ngoài chào đón mọi người, có người còn xin chữ ký và chụp ảnh cùng em, em cũng vui vẻ gật đầu.

Soobin hôm nay nhìn rất giống chú rể. Em mặc áo sơ mi trắng toát, quần tây nâu và còn đóng vest bảnh bao, điểm buồn cười duy nhất chắc là cái ghim cài áo hình Barcelona. Lúc tôi thả dù vào cái hộp trắng cao đến đầu gối đặt cạnh cửa rồi bước vào, tôi có gặp vài người mà tôi đoán là họ biết tôi nhưng tôi không biết họ, vì họ nhìn tôi chằm chằm. Tôi xem đó là một tác dụng phụ của việc đẹp trai và chăm chút ăn diện rồi đi tới chỗ em đang đứng.

Soobin còn đang bận chụp hình với hai cô gái nào đó, không biết Soyeon có vui vẻ với chuyện này không, nãy giờ tôi vẫn chưa thấy cô bé đó.

"Chào em, họa sĩ trẻ Choi Soobin." Tôi trao cho Soobin một cái ôm chúc mừng và một bó hoa hồng xanh.

Có lúc tôi đã thấy Stupid đúng là giống với cái tên của anh ta, nhưng cũng có ngày tôi mơ mộng việc trao cho ai đó một tình yêu không bao giờ phai nhạt.

"Cảm ơn anh."

Tôi để Soobin ở lại đó, đi vào dãy hành lang đã được bài trí cẩn thận, trước hết vẫn nên là đi ngắm tranh. Trời mưa làm mọi thứ trông ảm đạm và ảo não hơn bình thường, khung cửa sổ sát đất của phòng tranh đọng lại những giọt nước mưa nho nhỏ. Khung cảnh lãng mạn một cách buồn tẻ nhưng cũng hợp với ánh đèn vàng mà Soobin đã chọn. Đa số những bức tranh ở đây tôi đều đã nhìn qua một lượt, nhưng nghệ thuật luôn có thể mang đến những cảm giác khác nhau vào từng thời điểm. Trời đang mưa, một cơn mưa mùa thu nhẹ nhàng, điều đó khiến tôi nhìn thấy những điều khác hơn. Bức tranh mùa đông em vẽ bỗng dưng trở nên hoàn toàn cô độc dưới tiếng mưa, ánh nắng chiếu vào căn nhà của tôi thì có cảm giác như nắng sau mưa. Tôi dừng trước một bức vẽ hoa anh đào, mấy bông hoa nằm trong lòng bàn tay, vài cánh hoa thì đã bay đi đâu đó theo những cơn gió mà em họa.

"Anh ơi, có thể cho em xin chụp một bức ảnh được không ạ?"

Tôi giật mình quay lại khi có người vỗ nhẹ vào vai mình. Một cô gái cầm điện thoại đã mở sẵn máy ảnh bẽn lẽn nhìn tôi. Tôi ngại ngùng vì không hiểu sao cô ấy lại đưa ra đề nghị này, có vẻ tôi đã ăn diện hơi quá nên họ nghĩ tôi là chủ triển lãm à?

"À...anh chỉ là khách thôi, không phải chủ triển lãm đâu." Tôi cười đáp lại.

"Dạ? Ý em không phải vậy đâu ạ. Em thấy tranh vẽ anh ở đây nên muốn chụp cùng ạ."

Tôi đoán mình đã trợn tròn mắt nhìn cô gái ấy, vì cô bật cười với phản ứng hết hồn của tôi.

"Ở bên kia đó ạ."

Tôi nghiêng người nhìn theo một lối hành lang bên cạnh phòng trưng bày. Tôi luôn biết đến hành lang đó nhưng tôi tưởng đó là khu vực nội bộ gì đó mà Soobin nói nên không đặt chân vào. Cô gái vẫn đang chờ, tôi gật đầu chụp một tấm ảnh rồi đờ đẫn đi theo hướng cô ấy chỉ.

Chỉ có vài bức tranh ở hành lang đó, nhưng mỗi bức đều quen đến nhói lòng. Ở đó có tôi, tôi và tôi thôi. Bức tranh bên bờ biển, tôi đứng nhìn hoàng hôn khi ánh chiều nghiêng xuống mặt biển vô tận. Bức tranh tôi ngồi vẽ trong phòng thực hành, có bức lại là tôi với mái đầu hồng đang cầm một chai nước trên tay. Cho đến một bức tranh chân dung tôi ôm hoa hồng đỏ cười rất tươi. Có thể những bức vẽ khác chỉ mình tôi hiểu, nhưng ai nhìn bức tranh này cũng biết là tôi.

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ