05

1.1K 105 5
                                    

Trở về từ bữa tiệc sinh nhật của Heeseung, đám chúng tôi lại gắn thành một cục không thể tách rời. Chấp nhận việc Soobin đã yêu người kia hơn một tháng, tôi cũng không né tránh em thêm nữa. Thật ra tôi hiểu đạo lý đối diện thì nhanh quên hơn tránh mặt, tình yêu hay cuộc sống cũng vậy.

Hôm nay chúng tôi có một lớp Định luật xa gần. Những bài giảng về điểm tụ, góc nhìn, đường chân trời tầm mắt chạy từ tai này sang tai kia nghe đến đau cả đầu. Giảng đường rộng lớn có gần bốn mươi sinh viên, quá nửa đang gõ máy tính trong lớp lý thuyết mỹ thuật, nửa còn lại vật vờ trên bàn ôm áo khoác ngủ say. Trong cả đám đó, có mình tôi là ngồi nghe giảng. Tôi nhận ra mình không những là đội y tế mà còn là bộ giáo dục cho đám thanh niên này. Kì thật bọn họ đều học rất tốt, thực hành gần như tuyệt đối nhưng đụng đến kiểm tra lý thuyết thì đều rụng.

Mỹ thuật cần kiên trì, nhưng không thể phủ nhận vào cái gọi là trời phú. Những người theo con đường mỹ thuật đều bộc phát tài năng từ bé, lúc bạn cùng trang lứa đang vẽ ông mặt trời hình tròn với mấy tia sáng không xác định xung quanh thì những người này đã vẽ tới chiếc ô tô đổ bóng dưới hàng cây rồi. Tôi thì khác, tôi là tay ngang rẽ qua nên phải học hành cẩn thận rồi kiêm luôn gánh vác lý thuyết cho bốn người còn lại.

Các đường thẳng song song có giao điểm tại đường chân trời, đó là mỹ thuật nói. Trong toán học, hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau. Trong cuộc sống, hai đường thẳng song song không tồn tại. Làm gì có ai đi được một đường thẳng đến cuối đời để song song với người khác, không vòng qua chỗ này cũng vòng lại chỗ kia, rẽ ngang rồi rẽ dọc rồi quay trở về điểm xuất phát cũng là chuyện thường. Như tôi chẳng hạn, tôi nghĩ mình sẽ múa đương đại trong nhà hát nào đó, giờ tôi đang ở đây căn tầm mắt để học phối cảnh.

Tôi bất giác nhìn về Soobin đang nằm dài bên cạnh. Em say từ đêm qua nhưng sáng vẫn cố gắng đến trường, đến rồi lại nằm vật ra bàn với mái tóc còn bung xù. Mỗi bài vẽ chỉ có một đường chân trời thôi em, nếu là em, em sẽ đặt ai là đường chân trời của em nhỉ?

Tiếng chuông reo làm cả đám giật mình ngồi dậy. Vị giáo sư già không điểm danh, chỉ chiếu bài tập lên rồi dặn sinh viên của mình chụp lại. Heeseung than thở, biết không điểm danh thì không thèm lên trường rồi.

Tôi đập vai Soobin, đỡ em dậy vì biết em còn choáng váng do rượu. Đêm qua Soobin uống không hề ít, chưa kể là số rượu uống đỡ Somi.

"Em mệt quá." - Soobin than vãn.

"Đi, anh mua sữa hạnh nhân cho em uống. Dậy nào"

Tôi gắng sức kéo em dậy, Soobin uể oải đỡ trán nhưng cũng nghe lời đứng lên.

Cứ hết giờ học, cả đám lại kéo nhau xuống nhà ăn. Tôi cảm thấy nhà ăn giống như cái đại bản doanh của chúng tôi, một thế giới thu nhỏ mà cái gì cũng xảy ra được. Hôm nay có một tin chấn động: Dongho tìm chúng tôi. Tin chấn động thứ hai: Cậu ta cười với chúng tôi.

"Hi."

Tôi ngẩng đầu lên rồi suýt sặc miếng canh đang múc vì cái bộ dạng to xác bẽn lẽn đang cười mỉm của Dongho. Tôi ho lên vài cái, Soobin ngồi bên cạnh đưa tay vỗ lưng tôi rồi lườm Dongho một cái, bộ dạng xù lông chuẩn bị lao vào đấm nhau đến nơi. Hôm nay Somi không đến trường, Soobin lại kéo tôi qua ngồi bên cạnh, lúc ấy tôi cũng công nhận tôi chả hiểu Soobin.

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ