17

966 101 3
                                    

Không biết đã bàn bạc những gì, hôm sau chúng tôi đã ngồi trên bờ biển.

Rút kinh nghiệm lần trước đi cùng khoa mỹ thuật, lần này Jisung chịu trách nhiệm kiểm tra đồ đạc - đặc biệt là đèn. Từ Seoul đến Busan mất tám tiếng đi xe, Soobin với Jisung thay nhau lái, tôi cùng Heeseung và Seungmin chỉ có nhiệm vụ ngồi sau hát hò cự cãi chán chê, xong xuôi thì nhắm mắt ngủ.

Lúc chúng tôi dựng xong lều thì đã xế chiều, một ngày nữa trôi nhanh không kịp trở tay. Tôi tính nhẩm, còn chưa đến mười ngày lại phải về London rồi. Hôm qua bố lại nhắn tin khen con trai tiêu tiền giỏi, tôi quyết định tốt nhất là không trả lời, cứ tiền trảm hậu tấu, bố mẹ không lẽ lại trảm cả tôi?

Tôi sắp xếp đồ ăn từ trong hộp ra, đồ mà hôm qua Heeseung đã đi siêu thị mua được sau khi ở Starbucks về. Vài miếng thịt bò Wagyu ngon miệng, rau củ quả linh tinh và thêm cả soju. Nhiều lúc tôi cảm thấy, đám chúng tôi không phải đi ăn cắm trại gì cả, chúng tôi chỉ đổi chỗ uống rượu mà thôi. Sắp xếp đồ xong, tôi lại chạy qua phụ Soobin thổi than. Mấy viên than đặt trong cái bếp đứng đang tí tách từng mồi lửa, Soobin quạt lấy quạt để chắc phải mỏi nhừ cả tay.

"Mỏi không, anh quạt cho."

Soobin lắc đầu, đẩy tay tôi ra.

Jisung với Heeseung trở về từ bãi biển sau một hồi nghịch ngợm, trừ mỗi Seungmin vẫn đang lo chụp choẹt nên chưa trở lại. Cả hai ngồi xuống tấm tắc miếng thịt bò, bỗng Jisung kéo tay tôi dậy.

"Đi ngắm hoàng hôn không anh?"

Tôi nhìn Soobin, em không nhìn đến tôi dù một chút, tôi gật đầu với Jisung.

Cát xen qua kẽ chân âm ấm, cũng nhồn nhột lòng bàn chân. Tôi đá qua đá lại nền cát rồi lại để cho sóng vỗ vào kéo tuột chúng đi. Jisung đi bên cạnh, lâu lâu lại đưa cái máy ảnh phim của em lại chụp hình. Hoàng hôn lại ngả xuống mặt biển. Hôm kia là sông Thames, hôm qua là sông Hàn, hôm nay là biển Busan, mới qua vài ngày mà tầm mắt của tôi đã thay đổi liên tục.

"Anh về được hai tuần thôi nhỉ? Khi nào anh về bên kia."

Về, mà có tận hai nơi để về, tôi không biết điều đó có hợp lý không. Thường người ta chỉ dùng từ về để nói đến nơi có nhà thôi.

"Chắc không qua mấy ngày nữa đâu. Anh mất một ngày phục vụ ngành công nghiệp hàng không rồi. Phải trừ thời gian nghỉ ngơi nữa. Sau nghỉ hè hình như có bài vẽ phong cảnh cá nhân."

"Hôm trước bọn em học qua rồi, anh biết Soobin vẽ gì không?" Jisung chậm lại bước chân, em bước thêm vài bước về phía biển rồi quay đầu nhìn tôi.

"Vẽ gì?"

"Một căn nhà có cửa sổ sát đất."

Tôi nhìn Jisung, nhìn biển, rồi mặt trời phía sau em. Định lắc đầu thì nhớ ra Jisung biết nhà tôi mà, nhờ cái hôm đá giao hữu giữa khoa mỹ thuật và khoa thể thao kia.

"Soobin luôn vẽ những thích quen thuộc mà."

Jisung lắc đầu: "Anh sai rồi. Như em nói trước đây, tranh là tiếng nói của hoạ sĩ, cũng là tâm tư của người ta. Soobin chỉ vẽ những thứ nó thích thôi."

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ