Chap 2

1.7K 81 2
                                    

Eddie không thể hiểu được người đàn ông đẩy ngã cậu lên giường và đang hôn cậu rốt cuộc là muốn cái gì.

Cậu vùng vẫy quyết liệt, nhưng người đàn ông vẫn như một con thú hoang mất kiểm soát, đòi hỏi mọi thứ từ cậu một cách không kiềm chế.

Eddie nghĩ tới bản thân bị bỏ rơi trong quá khứ, không khỏi tự giễu cười nhạo chính mình, cậu nhắm mắt lại, âm thầm chịu đựng cơn  đau, đến khi đạt đến cực hạn của chịu đựng, cậu đột nhiên mở mắt ra, cắn thật mạnh vào môi của Trần Nghị.

Trần Nghị ăn đau vội buông Eddie ra, nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cậu như con mồi, không chớp mắt và đầy hung hãn.

Eddie dùng bàn tay không bị còng của mình lau bừa bãi trên môi, ánh mắt hung dữ nhưng quầng mắt đã đỏ hoe:

"Chết tiệt, tôi...đệch mẹ anh, Trần Nghị, anh điên à? Bị điên thì uống thuốc đi, đừng có đổ hết lên đầu tôi.-"

Trần Nghị rõ ràng là người không chịu nói lý lẽ, hết lần này tới lần khác bày ra một bộ mặt đần thối, như thể có người nợ anh ta tám trăm tệ.

"Anh chỉ muốn chúng ta có thể nói chuyện với nhau."

Eddie trợn mắt không nói nên lời, che mặt thở dài, sau đó trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày và mỉm cười:

"Đại ca à, anh đang nói gì vậy? Nếu anh có việc gì thì cứ ra lệnh cho tôi nhé~"

Trần Nghị nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Eddie:

"Eddie, anh biết, tất cả đều là lỗi của anh. Anh đã không quan tâm đến cảm xúc của em. Anh... anh xin lỗi em. Anh mong chúng ta vẫn có thể tốt như trước đây, có được không?"

Eddie thản nhiên ngã ngồi trên giường, một tay đặt lên trán, một tay đặt lên chân, lặng lẽ nghe Trần Nghị "chân thành" xin lỗi.

Cuối cùng, Trần Nghị nói xong một hồi, mới ngẩng đầu lười biếng gật đầu:

"Đại ca à, tôi thật sự không hiểu anh đang hỏi cái gì ~ Quay về quá khứ là có ý gì?"

"Anh muốn tôi tiếp tục ở bên cạnh anh, tiếp tục gây họa khắp nơi rồi để anh có thể chăm sóc cho tôi, hay anh muốn tôi tiếp tục cô đơn chờ đợi anh quay đầu nhìn lại?"

Trần Nghị sợ nhất khi Eddie nhắc về quá khứ.

Anh luôn coi Eddie như em trai mình, ít nhất anh cũng nghĩ như vậy trước khi Eddie quyết định rời xa anh để bảo vệ Bạch Tông Dịch.

Nhưng lần đó anh đến quán bar uống đến say khướt là vì đại ca, A Duệ đã nhờ Eddie đến đón anh.

Hôm đó Eddie lại đến khiêu khích anh, anh tức giận và bịt miệng Eddie lại, sau đó anh không nhớ được chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng đến ngày hôm sau, anh như thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Eddie, dù có điên cuồng tìm kiếm thế nào, trách móc đàn em không chăm sóc tốt cho cậu, là phế vật vô dụng.

Khi đó, Trần Nghị mới thực sự nhận ra rằng Eddie rất quan trọng đối với anh và anh không thể đánh mất Eddie trong cuộc đời của mình.

Anh đến tìm Phạm Triết Duệ và biết được tung tích của Eddie, trách Phạm Triết Duệ vì người mình thích mà để Eddie phải mạo hiểm.

Phạm Triết Duệ hỏi anh: "Tốt nhất cậu nên suy nghĩ rõ ràng xem Eddie là gì đối với cậu."

Anh chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến Eddie là gì đối với mình, anh giống như một con ma hoang dã mất đi linh hồn, cô đơn trở về nhà và nằm trong phòng Eddie ba ngày ba đêm.

Cuối cùng anh cũng hiểu ra, sau khi nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, anh nhận ra mình chẳng là gì cả.

Anh muốn đến gặp Eddie và nói với cậu rằng anh hiểu cảm xúc của cậu và anh muốn Eddie chấp nhận anh thêm một lần nữa.

Nhưng mỗi lần anh đến nhà giam, chỉ nhận được mấy câu lặp đi lặp lại nhàm chán: "Xin lỗi ngài, phạm nhân không tiếp nhận thăm viếng, mời ngài quay về."

Cuối cùng, cai ngục thậm chí không cần nói gì, chỉ lắc đầu với anh, thì anh đã hiểu rằng Eddie đã từ chối chuyến thăm của anh một lần nữa.

Eddie tính tình nóng nảy và rất bướng bỉnh, không ai có thể ép buộc cậu làm điều mà cậu không muốn.

Bốn năm không dài cũng không ngắn.

Nhưng khi Eddie bước ra, anh không thể nói được những lời mà anh đã luyện tập hàng nghìn lần trước đó.

"ANH......"

Eddie sững sờ một lúc, sau đó vẫn giữ nguyên nụ cười:

"Tôi hiểu rồi, đại ca. Làm to chuyện này lên, có đáng không? Dù sao mọi chuyện bây giờ cũng không khác gì trước kia. Đại ca, anh vẫn là đại ca, Eddie tôi vẫn là Eddie, không có chút thay đổi nào cả." ~"

Eddie trước đây hiếm khi gọi Trần Nghị là "đại ca", cậu chỉ gọi anh là "đại ca" khi tức giận hoặc cãi nhau với anh.

Bây giờ cậu lại gọi hai tiếng "đại ca" một cách rất tự nhiên.

Mặc dù nụ cười của Eddie vẫn giống như trước đây, nhưng ánh mắt của cậu vẫn luôn nhắc nhở Trần Nghị rằng hai người đang có khoảng cách rất xa.

Sự lạnh lùng và xa lánh trong mắt Eddie, cũng như bản năng cảnh giác và phản kháng trước sự tiếp xúc thân thể cùng Trần Nghị, khiến Trần Nghị cảm thấy đau lòng.

Lúc đó em có cảm thấy như vậy không? Eddie, anh hình như hiểu được rồi, em càng ngày càng rời xa anh, nhưng anh làm như thế nào cũng không thể giữ được em, và cũng không thể giữ em lại được nữa.

Không... Không, Eddie, cho dù em có ghét anh, trách móc anh, anh cũng sẽ không bao giờ để em đi nữa!

Eddie bối rối nhìn vẻ mặt khó đoán của Trần Nghị, sau đó cúi đầu bắt đầu nghiên cứu còng tay trên tay mình:

"Đại ca, anh còn có chuyện gì nữa không? Nếu không, anh cởi trói cho tôi đi~ Tôi đau~"

Trần Nghị kịp thời phản ứng, nhìn lên vết đỏ do còng tay gây ra trên tay Eddie, anh đột nhiên nắm lấy tay cậu, lặng lẽ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vết đỏ trên cổ tay cậu.

Eddie trong mắt tràn đầy chán ghét:

"Này ~ Đại ca, anh có thói quen này từ khi nào thế? Chậc chậc, thời gian đúng là thật sự có thể thay đổi một con người~"

Phải, thời gian đã khiến anh nhận ra rằng anh luôn yêu em, nhưng em lại quay lưng bỏ đi không một lời từ biệt, và... không bao giờ ngoảnh lại nhìn anh nữa.

[Trần Nghị & Eddie] - Tôi Sẽ Không Nhìn LạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ