Chap 20

664 26 1
                                    

1

Hoàng hôn dần buông, mặt trời lặn như máu, khiến cho màn đêm nhuộm đẫm một tầng cô độc mà thâm trầm, Trần Nghị mang tâm trạng nặng nề và Eddie đang say rượu gặp nhau dưới một gốc cây lớn.

Bóng cây nhảy múa,đem bóng dáng hai người hòa làm một thể.

Eddie lảo đảo, đột nhiên chạy vào vòng tay của Trần Nghị, Trần Nghị vô thức ôm chặt Eddie, nghe giọng nói của Eddie tựa như tiếng kêu của mèo con, liền nhẹ nhàng hỏi:

"Sao em lại uống rượu vậy, Eddie?"

Eddie chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mê ly lại giống như một hồ nước trong suốt, khiến Trần Nghị có thể nhìn rõ bộ dáng chật vật hiện tại của anh.

"Gì chứ~ Chỉ là hai chai bia thôi mà - Em sẽ không say đâu~"

Đôi mắt Eddie đột nhiên tối sầm, cậu cúi đầu vùi mặt vào ngực Trần Nghị, thấp giọng lẩm bẩm:

"Sao anh không say..."

Trong lúc Eddie đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đột nhiên cảm thấy thắt lưng đau nhức, Eddie tức giận vùng vẫy, trừng mắt nhìn Trần Nghị:

"Trần Nghị, anh đang làm gì vậy...Ngô..."

Trần Nghị hai tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt Eddie, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đồng tử Eddie lập tức giãn ra, cậu sửng sốt hồi lâu không nói nên lời.

Sự dịu dàng của Trần Nghị còn đáng sợ hơn sự bất ngờ bá đạo cường thế của anh.

Eddie theo bản năng muốn lùi lại, nhưng Trần Nghị đã nắm lấy cánh tay cậu:

"Anh xin lỗi, Eddie, là tại anh chậm chạp khiến em khổ sở như vậy, là lỗi của anh..."

Ánh mắt Eddie không bình tĩnh nhưng cũng không nhiệt tình, cậu cứ như vậy mà nhìn Trần Nghị.

Trần Nghị nhìn không rõ nội tâm Eddie, anh cảm thấy bất an, ngay lúc đó, Eddie đột nhiên duỗi tay ra với vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Nghị tưởng rằng Eddie sẽ đánh mình để trút giận nên chỉ im lặng đứng đó, nhắm mắt bất động.

Mấy ngày nay Eddie đã chọc tức anh bằng những lời lẽ gay gắt và tàn nhẫn, hoặc cố gắng lý luận với anh bằng giọng điệu cổ hủ và kiên nhẫn.

Dù thế nào đi nữa, Eddie cũng sẽ không bao giờ bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ thật của mình với Trần Nghị nữa, như thể dùng từng lớp áo giáp để bao bọc trái tim đã bị tổn thương từ lâu.

Phần lớn thời gian Eddie chỉ thờ ơ đi ngang qua anh, không để ý tới sự tồn tại của anh, cho dù bị ép phải nhìn anh cũng sẽ cẩn thận xử lý, không để lộ ra ngoài.

Eddie đã sớm không còn là người phóng khoáng tự tại, ngang ngược như trước nữa.

Cậu giống như một viên ngọc đã bị hoen ố theo thời gian, cậu không còn khao khát những bông hoa rực rỡ mà chỉ muốn ẩn mình trong một góc tận hưởng khoảng thời gian bình yên.

Trần Nghị biết Trần Nghị có thể nhìn thấy những thay đổi ở Eddie và cảm nhận được nỗi đau mà Eddie đã phải trãi qua trong những năm tháng kia, nhưng anh sợ Eddie một lần lại thêm một lần nữa không chút do dự quay lưng lại với anh.

[Trần Nghị & Eddie] - Tôi Sẽ Không Nhìn LạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ