Chap 10

862 41 1
                                    

Trần Nghị thực sự là một kẻ điên...

A... Xem ra anh ấy vẫn luôn như vậy, một khi có hứng thú với một thứ gì đó thì sẽ luôn quan tâm đến nó, bướng bỉnh đến mức ngay cả tám con bò cũng không ngăn cản được anh ta, không ai có thể thay đổi được suy nghĩ của anh ấy.

Nếu không anh ấy cũng sẽ không quanh quẩn với lão đại nhiều năm như vậy, nhưng khi cậu vừa mới vào tù, mỗi ngày anh ấy đều đến trong ngục thăm hỏi cậu.

Đúng vậy, Trần Nghị dù sao cũng là một tên trùm băng đảng, anh ấy cũng đã ở trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, thủ đoạn rất độc ác, anh ấy đã sớm quen với tà ác trong thế giới này.

Anh ấy chưa bao giờ là người tử tế...

Ý thức của Eddie dường như đã ở dưới đáy vực sâu, cậu chẳng cảm thấy gì ngoại trừ cơn đau dày vò và khó chịu.

Người đè cậu xuống, đòi hỏi cậu một cách trơ trẽn lại chính là người mà Eddie từng thích, nhưng bây giờ, ngoài sự mỉa mai ra, cậu không tìm được tính từ nào khác để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.

Sức lực đang bị tiêu hao từng chút một, nhưng con thú chỉ biết hưởng thụ con mồi, như thể năm giác quan của nó bị phong tỏa, nó hoàn toàn không biết về tình trạng hiện giờ của Eddie.

Eddie nhắm mắt lại, hận thù hóa thành sức mạnh, tích tụ trong cơ thể, dù ốm yếu nhưng cú đá cậu tung ra khi tìm được cơ hội thích hợp để đánh vào người Trần Nghị vẫn nhanh và chính xác.

Cảm nhận được sự đau đớn, đôi mắt của Trần Nghị cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo trong giây lát, anh lùi lại vài bước và nhìn Eddie với vẻ kinh ngạc.

Chỉ là hiện tại trạng thái của Eddie rất không tốt, toàn thân đổ mồ hôi, nước mắt nơi khóe mi vẫn chưa kịp khô, môi có chút trắng bệch, chỉ có khóe môi có chút màu đỏ của máu hầu như không thể giúp Eddie duy trì hình ảnh rạng rỡ ngày thường của mình.

Cậu ngồi dậy trên giường, dùng ngón tay lau vết máu trên môi, tức giận cười hai tiếng, nhưng giọng nói yếu ớt:

"Trần Nghị~Lão đại~Cung chủ Trần~Tôi chỉ thích anh có một lần, nhưng đó cũng không phải là tội dẫn đến cái chết, đúng chứ? Anh làm như vậy là có ý gì?"

Trần Nghị cuối cùng cũng nhận thấy Eddie hiện đang không khỏe và định bước tới kiểm tra nhưng bị Eddie giơ chân ra ngăn lại.

Chân duỗi thẳng, bàn chân chỉ thẳng vào cổ Trần Nghị:

"Đừng đến gần tôi, Trần Nghị, mùi trên người anh khiến tôi phát ốm."

Cơ thể Eddie run lên một chút không thể kiểm soát, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, mọi thứ khiến cậu cáu kỉnh và khó chịu, khi nhận ra mình đã nói gì, lời đã ra khỏi miệng, không thể rút lại được.

Cậu quay mặt tránh khỏi Trần Nghị, hít một hơi thật sâu và nói:

"Lần này anh không cần nói gì cả, tôi sẽ tự mình rời khỏi đây."

Eddie vừa nói vừa bước xuống giường chuẩn bị rời đi, Trần Nghị vội vàng nắm lấy cánh tay Eddie, giọng điệu từ tốn nói:

[Trần Nghị & Eddie] - Tôi Sẽ Không Nhìn LạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ