“Tên Trương Đình Nghiêm kia nói lung tung! Lão Vương mới không có đứa con như hắn!” mẹ Vương nói.
Mẹ Vương nói thực chắc chắn, cảnh sát nghe vậy nói: “Chúng tôi cũng tin tưởng mọi chuyện cũng không phải như vậy, thế nhưng hiện tại Trương Đình Nghiêm một mực khẳng định hắn là con riêng của Vương đổng, là bị…. hãm hại, còn nói muốn gặp Vương đổng.” Việc này dù sao cũng là việc nhà của Vương gia, bọn họ cũng rất khó xử.
“Thân thể lão Vương còn chưa tốt, không gặp hắn… như vậy đi, tôi đi gặp hắn.” mẹ Vương nói.
Cảnh sát gật đầu.
Vương Nhất Bác nói: “Mẹ, con đi với mẹ.”
“Không cần, nơi này có nhiều chuyện còn cần con xử lý, mẹ tự mình qua là được.” mẹ Vương nói.
“Bên này để cho trợ lý của con xử lý là được.”
Mẹ Vương nhíu mày, nghĩ nghĩ lại nói: “Như vậy đi, để cho Tiểu Chiến đi cùng mẹ là được.”
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, gật đầu.
Tiêu Chiến và mẹ Vương mang hai bảo tiêu vào cục cảnh sát, sau đó ngay tại cục cảnh sát nhìn thấy Trương Đình Nghiêm rất chật vật.
Trương Đình Nghiêm là người bị tình nghi, cảnh sát cũng phái người tới đây canh chừng, người nọ nhận ra mẹ Trịnh, cười nói: “Phiền Vương phu nhân tới đây một chuyến, phạm nhân một mực nói năng lộn xộn, chúng tôi cũng là sợ hắn nói lung tung ảnh hưởng tới thanh danh của Vương đổng.”
“Tôi hiểu.” Mẹ Vương gật đầu.
“Nói năng lung tung sao? Tần Chi Chi, tôi rốt cuộc có nói lung tung không, bà hẳn là rõ ràng!” Trương Đình Nghiêm nói.
Mẹ Vương nghe được lời nói của Trương Đình Nghiêm, vẻ mặt biến đổi, rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Tôi rõ ràng cái gì?”
“Bà sớm biết tôi là con riêng của Vương Kiến Quân, đúng không? Lần này cha bị trúng độc, cũng là dấu vết của bà và Vương Nhất Bác đúng không? Các người hãm hại tôi!” Trương Đình Nghiêm nói.
Sau khi bị bắt, Trương Đình Nghiêm chỉ biết, ý đồ hại người khác của mình, chỉ sợ bị người lợi dụng, trái lại hại mình.
Một người nào đó sợ là đã có người biết được chuyện hắn muốn làm… nếu không tuyệt đối không thể nhanh như vậy bắt được hắn.
Mà người ý đồ hại hắn, hơn phân nửa chính là Tần Chi Chi.
Mẹ Vương hít sâu một hơi, hừ lạnh nói: “Cậu kêu lão Vương là cha làm gì? Thật là buồn cười! cậu là con trai của em trai lão Vương, nhiều nhất chỉ gọi một tiếng bác mà thôi!”
“Cái gì?” Trương Đình Nghiêm hơi phản ứng không kịp.
Lúc này mẹ Vương thật bình tĩnh: “cậu và cha cậu giống nhau, đều là đồ vô liêm sỉ! cha cậu là một người chơi bời lêu lổng lười biếng, chỉ biết trộm cắp đi đường ngang ngõ tắt, cậu cũng không có chỗ nào tốt!”
Mẹ Vương mắng vài câu, lại nói: “Tôi cũng không biết cậu tại sao lại cho rằng mình là con riêng của lão Vương…. Lão Vương nếu thật sự có con riêng, cậu cảm thấy tôi sẽ ở bên lão Vương sao?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Sau Khi Tiêu Thiếu Trọng Sinh( Chuyển Ver BJYX) Full
FanfictionChuyển ver lén ạ. Tốc độ ra chương chậm hơn rùa bò. Vì tôi rất lười. 😄 🐢 Thể loại trọng sinh. Niên thượng Tên gốc ( Đại Thiếu Trở Về)