8

6K 695 55
                                    

"Cha ơi, đừng đánh con nữa. Hức...con đau lắm cha ơi..."

"Chị Thơ, chị Thơ."

Lúc trời vừa hửng sáng là Kiều Thơ mơ màng mở mắt, một đốm sáng loè nhoè xuất hiện ngay trước mặt chị, rồi chị cảm thấy dường như có ai đó đang nắm hờ tay mình. Cả người Kiều Thơ đau ê ẩm, nhất là từ đùi trở tới bắp chân, chị không cử động được, cũng không ngồi dậy được. Chị nằm ì trên giường với đôi môi trắng bệt, lưỡi thì đắng nghét và cổ họng khô khốc, chị muốn nâng cánh tay lên đặng kéo mền cao hơn cho đỡ lạnh, nhưng chị không tài nào nhấc nổi. Cơn đau khắp cơ thể truyền đến làm chị tưởng mình đang nằm trên đống lửa vậy, bỏng rát, đau đớn vô cùng. Và rồi chị nâng mí mắt nặng trịch của mình lên, khung cảnh vừa nãy chỉ như một đóm sáng đang ngày càng rõ dần.

Chị nằm nhìn lên trần nhà cho đầu óc đỡ choáng, rồi chị chợt nhận ra hình như chỉ có phần đầu của mình là có thể quay trái quay phải được, thế là chị chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía cửa buồng, rồi chị thấy Thiên Hương đang ngồi bên cạnh, chị trông mặt em lo lắng lắm. Chị mấp máy môi, cố gắng gọi em nhưng lời chị thốt ra chỉ là vài tiếng í ới khó nghe.

"Hư...Hương..."

Thiên Hương nghe tiếng Kiều Thơ gọi mình, em lật đật đứng dậy rờ trán chị và nở nụ cười vui mừng khi nhận ra chị đã đỡ sốt hơn hẳn hồi chiều. Nhưng dù vậy thì em vẫn đinh ninh là bây giờ Kiều Thơ chẳng còn chút sức lực nào đặng tẩn gối vào đầu em như thường ngày, vậy là em đánh bạo đưa tay xoa lưng, lau nước mắt cho chị, em xem chị là con nít, và em làm những điều ấy với cái hy vọng là mong chị sẽ đỡ đau. Mà khổ một điều là Thiên Hương đứng xoa mãi nhưng Kiều Thơ vẫn không chịu nín, ngược lại chị còn khóc lớn hơn khiến em bối rối không biết phải làm thế nào. Tiếng khóc của Kiều Thơ lớn đến nỗi còn lọt tới tai con Trinh đang nấu thuốc bên ngoài. Nghe giọng là biết cô hai đã thức, vừa hay thuốc đắp cũng đã làm xong nên nó nhanh chóng đổ thuốc ra chén, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về buồng đặng coi thử tình hình.

"Cô hai thức rồi hở cô?"

Trinh đặt vội cái chén thuốc lên bàn, nó chùi đại tay vô áo rồi tiến tới giúp Thiên Hương một tay.

"Ừ, em lấy cho cô cái khăn."

"Dạ."

Sau khi lấy khăn từ Trinh, Thiên Hương nhẹ nhàng đỡ người Kiều Thơ từ từ ngồi dậy, em còn chu đáo lót thêm cái gối nhỏ dưới mông chị, đặng cho chị có ngồi lâu cũng đỡ phải chịu đau. Kiều Thơ ngồi thẩn thờ cứ như người chết, em để ý thấy con ngươi của chị đờ ra giống hệt bị mất hồn. Thiên Hương sợ quá, em có tát nhẹ mấy cái vào má cho chị tỉnh, nhưng hình như chẳng thấm vào đâu cả. Hết cách, em bất lực dùng khăn giúp chị lau mặt, tay và bàn chân. Trong suốt quá trình được Thiên Hương chăm sóc, Kiều Thơ tuyệt đối im lặng, chị ngồi cứng đờ ra như pho tượng đá không phát ra bất kì một lời nói nào.

Con Trinh đứng phía sau còn không biết ba hồn chín vía của cô hai nó có bị ma quỷ nào lấy đi hay không, mà sao trông mặt cô hai cứ nghệch ra như con nít mới đẻ. Trinh chăm chú nhìn cô ba lau người cho cô hai mà cô hai không thèm đá động gì tới hết. Chết rồi, có khi nào cô hai bị ông đánh tới mức khờ luôn không ta?

(Duyên gái) LụaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ