Jimin luôn bị xích ở vị trí đó, luôn bị canh giữ và quan sát bởi hai Beta dù cho em chẳng làm gì. Mỗi khi đàn Jeon xuất quân, một trong hai Beta sẽ thay phiên nhau kéo em đi theo đội quân. Em và Beta đó luôn đứng khuất sau những tảng đá lớn hay núp cẩn thận trong cánh rừng gần nơi trận chiến diễn ra, tay em bị trói chặt hơn sau lưng, tóc thì bị người kia kéo mạnh, da đầu luôn căng ra đau điếng. Jimin đã từng tránh né bằng cách cụp mắt hay gục đầu xuống, nhưng dĩ nhiên những trò trẻ con đó không thể đối phó được với Beta này. Anh ta sẽ giật mạnh tóc em hơn, hoặc thẳng tay tát vào mặt em, hoặc tối hôm đó bỏ đói em, hoặc làm đủ mọi biện pháp khác để có thể ép em quan sát từ đầu đến cuối cuộc chiến ác liệt ngoài kia.
Jimin không muốn nhìn, thật sự đấy, em không muốn nhìn tí nào.
Nó làm em nhớ đến biển lửa năm ấy đã đốt trụi căn nhà lợp đơn sơ tạm bợ của em và mẹ, nó làm em nhớ đến những bước chân rầm rập giẫm nát những khóm hoa dại mà em chào hỏi mỗi ngày, nó làm em nhớ đến những tiếng hét thảm thương, những tiếng gào đau đến nao lòng, và nó làm em nhớ đến cái ngày số phận của em bị quyết định sẽ rơi vào tay vào một ai đó mà em không hề biết.
Jimin đã từng khóc lóc nức nở và gào thét xin tha, nhưng sự ồn ào của em có thể khiến quân địch chú ý đến họ, hai Beta đã thống nhất sẽ dùng một chiếc khăn nhét vào miệng em để em ngưng tạo ra tiếng ồn. Và thế là, những tiếng thét của em chẳng ai có thể nghe thấy, mặc dù nó đau đớn và xé lòng đến dường nào.
Em không muốn nhìn, bởi vì ngoài đó còn có Jungkook của em.
Trái tim non nớt của Jimin luôn ngừng đập một nhịp mỗi khi trông thấy nhát kiếm của ai đó xả thẳng xuống cơ thể cường tráng của hắn. Em chỉ muốn kêu lên rằng có người đánh hắn từ phía sau lưng, nhưng rất tiếc là em không thể. Trông thấy những vết thương lớn nhỏ ngày càng xuất hiện nhiều trên người Jungkook và hàng lông mày hắn cau lại, em khóc trong đau đớn bởi em không làm gì được. Mỗi lần trông thấy hắn ngã phịch xuống đất từ lưng ngựa, Jimin muốn ngay lập tức lao đến chỗ hắn, mặc kệ mọi lời đàm tiếu xung quanh mà cẩn thận băng bó cho hắn, ôm lấy hắn vào lòng và nói rằng hắn đã làm tốt lắm. Thế cơ mà, em có thể làm gì cho hắn đây khi em còn chẳng cứu nổi bản thân? Hai tay bị trói, hai chân bị xích, đầu tóc rũ rượi, trông em chẳng khác gì một kẻ vô dụng. Jungkook đang bị người ta lăm le hãm hại ngoài kia, với tư cách là Omega chính thức của hắn, em lại ở đây làm gì đây? Bị trói, bị xích, bị giam cầm, bị bỏ đói, ngoài việc đi theo và làm theo mệnh lệnh của người ta ra, Jimin chẳng thể làm gì cả.
Hằng đêm, Jimin luôn len lén khóc một mình. Em biết khóc không giải quyết được vấn đề, nhưng đó là tất cả những gì em còn có thể làm được. Thế mà Jimin lại chưa một lần nản lòng, em vật vờ cố gắng sống qua ngày với sự trông coi dưới cả mức tạm bợ của hai Beta canh gác, lựa chọn đặt toàn bộ niềm tin vào Jungkook. Em tin rằng lời hứa của Jungkook là thật, tin rằng sớm thôi, hắn sẽ cứu rỗi em ra khỏi nơi này và hai đứa sẽ lại đoàn tụ như trước đây.
Cuộc chiến nào cũng sẽ xuất hiện những thứ không thể lường trước, dù là sớm hay muộn. Jungkook suy tính cả trăm đường đi nước bước để đối phó với kẻ thù như thế, lại không thể đoán được Jimin sẽ rơi vào tay quân địch.

BẠN ĐANG ĐỌC
My eyes adore you
Fiksi PenggemarJungkook chưa từng nghĩ hắn có thể đem lòng yêu một Omega đến dường này.