#12

3.3K 462 23
                                    

38.

Sau khi đuổi được đám người trời ơi đất hỡi ra ngoài khách sạn ngủ, Isagi giờ đây đang nằm thư giãn trên giường, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Lâu lắm rồi mới lại được nằm trên chiếc giường thân yêu vô cùng êm ái này, Isagi chỉ hận mình không thể vác luôn chiếc giường tới tận Blue Lock mà nằm.

Vì chưa đến giờ đi ngủ nên Isagi chẳng tài nào chợp mắt nổi, bây giờ mới là năm giờ chiều. Thường ngày em đã quen với giờ giấc sinh hoạt chung ở Blue Lock nên bây giờ chắc phải tầm mười giờ mới ngủ được, nhưng em thì lại muốn mình nằm đây và ngủ một mạch đến mai luôn.

Đi chơi thì cũng vui đó nhưng thưa là Isagi lười.

"Yocchan."

"Dạ!!"

Isagi nghe mama thân yêu gọi mình liền nhanh chóng ngồi dậy, dạ thưa đàng hoàng rồi lon ton chạy xuống nhà.

"Yocchan nè, con không đi chơi sao?"

"Con lười lắm mẹ ơi...~"

Isagi bĩu môi lắc lư người qua lại trước mặt bà Iyo, bà Iyo thấy thế thì cũng chỉ phì cười rồi chê Isagi là con sâu lười.

"Mẹ có biết chỗ này mới mở, ở đó hình như bán rất nhiều kintsuba nữa."

"Ở đâu vậy mẹ?"

Isagi nghe tới kintsuba mắt liền sáng rực lên. Phải nói là quanh khu nhà em ít chỗ bán kintsuba lắm. Isagi hiện tại thì đang rất thèm.

Được đi chơi mà còn có kintsuba để ăn thì ngại gì mà không đi?

"Con sâu lười của mẹ hết lười rồi à?"

"Mẹ...~"

"Được rồi, địa chỉ đây Yocchan."

Bà Iyo đưa cho Isagi một tờ giấy, sau đó hướng dẫn con trai mình đàng hoàng. Isagi chỉ phì cười rồi bảo mẹ lo xa quá, con trai mẹ đã lớn lằm rồi, sẽ không đi lạc đâu.

Và thế là Isagi bị mẹ mình véo cho hai cái má đỏ ửng lên thì thôi.

Bĩu môi nhìn mẹ rồi nhanh chân lên phòng thay đồ, Isagi chọn ngay outfit bình thường không rườm rà.

Nhớ lại ngày hôm qua vác cả tấn đồ trên người làm em nặng hết cả cái thân.

Đang suy nghĩ xem có nên gọi đám mỹ nam điềm tĩnh nhưng não thì bất ổn kia không, em lại vô thức nhớ lại mấy định lý xàm quần của bọn họ.

Thôi khỏi đi, đứa nào đứa nấy cũng hoá khùng hết rồi.


39.

Sau mười phút đi vòng quanh, Isagi nhận ra em đã bị lạc.

Isagi đưa mắt nhìn xa xăm rồi nở nụ cười bất lực, trong lòng thầm khinh bỉ bản thân. Ở nhà nói với mẹ sao mà ra đây kì cục vậy nè!

Đúng là nói trước bước không qua mà.

Isagi bất lực nhìn ngó tứ phương, ai dè đâu xung quanh toàn là những thứ xa lạ. Ai ai đi qua đều nhìn Isagi một cái rồi đi luôn, hoàn toàn không để tâm đến chàng trai đáng thương đang bất lực đứng giữa phố tràn ngập người qua lại.

[ AllIsagi ] Cả thèm chóng chánNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ