Chương 7: Mệt thật

982 101 6
                                    

Trần Tỷ:

Mệt thật.

Chụp hình cả một buổi chiều nhưng chẳng có lấy tấm nào khiến tôi hài lòng.

Người mẫu mà tôi chụp hôm nay là một người mẫu mới nổi gần đây, cũng không phải cực kỳ nổi tiếng mà chỉ mới khởi đầu, nghe nói sau lưng có tư bản nâng đỡ, sau này sẽ bước chân vào lĩnh vực điện ảnh, hôm nay là lần đầu tiên tôi hợp tác với cậu ta.

Nhưng vừa vào studio, chụp ba bốn tiếng đồng hồ mà tôi phải hô dừng mấy lần, người mẫu đó vẫn luôn không đi vào trạng thái, ánh mắt không đúng, trạng thái không đúng, mọi thứ đều không đúng.

Phong cách định chụp hôm nay là kiểu lạnh lùng nhưng tươi sáng, kết quả là người mẫu cứ nhe răng cười trước ống kính, tôi cũng không biết cậu ta đang cười cái gì, cười cái rắm ấy, khoe cậu ta có mấy cái răng cửa sao?

Cuối cùng cũng không cười nữa thì đôi mắt lại nheo lại, tôi thật sự muốn lấy ghế nện cậu ta một cái.

Cứ như vậy đấy, cũng không biết nhà tư bản nào lại không có mắt nhìn như vậy, nâng đỡ một kẻ không có não.

Nhiều người từng chụp ảnh với tôi đều biết tôi theo đuổi sự hoàn hảo, ăn tối xong thì chụp tiếp nhưng người mẫu kia vẫn không ổn, trong đống ảnh nhe răng và nheo mắt cũng có vài tấm trông cũng được nhưng khác xa với tiêu chuẩn mà tôi mong muốn, huống hồ gì việc chụp ảnh ngày hôm nay rất quan trọng nên lại càng không ổn hơn.

Tôi không phải là người thiếu kiên nhẫn trong công việc, trước đây không phải chưa từng gặp người mẫu nào không nhập tâm được khi chụp ảnh, lúc đó tôi thường dừng lại để người mẫu nghỉ ngơi một lát, sau khi điều chỉnh xong sẽ tiếp tục, còn nếu thật sự không thể điều chỉnh được thì ngày khác chụp cũng không sao.

Hôm nay tôi lại không có nhiều kiên nhẫn, chút kiên nhẫn đó của tôi đã dùng hết cho Đường Tự Đình rồi, tính tình bây giờ thật sự không tốt lắm, cuối cùng cũng hô dừng.

"Hôm nay dừng tại đây, không chụp nữa..." Tôi tháo máy ảnh đang đeo trên cổ xuống, không cần soi gương cũng thấy mặt mình dài thượt, "Ngài Lý, nếu trạng thái của ngài cứ như thế này, chúng ta sẽ không chụp được."

Tôi đã quên tên đầy đủ của người mẫu, tôi chỉ nhớ cậu ta họ Lý.

Tôi vừa nói xong đã nghe thấy tiếng hít khí của trợ lý đứng sau lưng cậu ta, tôi không muốn ở lại studio nữa, cũng không quan tâm sắc mặt hiện giờ của người mẫu kia mà quay đầu rời đi ngay.

Trở lại văn phòng, A Giang đến gặp tôi, nhìn sắc mặt tôi là biết buổi chụp không suôn sẻ, hỏi tôi xảy ra chuyện gì.

"Không chụp được, không chụp được, một người mẫu không kính nghiệp như vậy, tôi nghi ngờ cậu ta cố tình." Tôi ngồi trên ghế văn phòng, nhắm mắt lại, bóp ấn đường, "Hôm khác chụp lại vậy."

Tôi vừa dứt lời thì có người gõ cửa.

Vẫn là người mẫu đó, tôi ngồi thẳng dậy, buộc mình phải giữ thái độ lễ phép thường ngày, "Ngài Lý..."

[ĐAM MỸ/HOÀN] Lắm chuyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ