Chap 4: Gọi tên

66 11 0
                                    

Chuông đồng hồ trong phòng tôi luôn reo lên ở lúc 4:45 am. Thường là lúc ấy, tôi buộc mình phải thức.
Tuy nhiên, em.
Em kéo tôi xuống vũng nước của cơn mê man, tôi không dậy nổi. Những lúc có em, tôi chưa khi nào phải vực mình dậy, cũng bởi hơi ấm từ em tỏa ra cả.

Bên em rất tuyệt.
Tôi cực kì yêu em.

Riêng bé sóc chăm chỉ như em, đúng giờ đủ giấc là tỉnh ngay, dù mông đang ê ẩm cỡ nào.
Em đôi khi trái ngược với con mèo lười như tôi. Mà chính vì những điều đối lập giữa cả hai, ta bù trừ nhau.

- Ây da. Đêm qua, anh ấy thúc mình..

Em than thở với cái giọng khàn đặc trưng sau mỗi đêm nóng hổi. Tôi đây còn đang vờ thiu thiu ngủ, vì muốn hít hết mùi hương của đôi ta, đồng thời mang ơn chiếc giường đã cố gắng vững mình những đêm thế này.

- Ưm~!

Đến cả âm thanh rên rỉ của em còn quyến rũ, thì thử tưởng tượng xem em sẽ thế nào trên thân tôi?

Chẳng biết em làm gì, tôi lặng nghe tiếng sột soạt nào đó một cách tò mò. Theo thiên tài như tôi suy đoán, cá nhân em đang thập thò nhón chân hết mức để về phòng.

- Em tính về lại phòng ư, Hobi?

Nghĩ đến là không chịu được việc em rời đi, tôi liền lên tiếng trong khi bản thân vẫn chưa mở mắt ra.

- Anh mớ hả?

Có chút ngạc nhiên, khi bị em hỏi lại. Tại tưởng chừng em đang chuẩn bị về phòng thật.
Đến khi, tôi mở mắt ra thì mới rõ.

À, ra là em vẫn còn đây với tôi.

- Anh nghĩ em sẽ rời đi, trong khi còn có mỗi cái quần lót thôi sao?

Tôi chậc cười nhẹ, thì em lại tiếp tục giở giọng điệu giận dỗi ấy than thở với tôi. Một chuyện quá đỗi bình thường.

- Anh còn dám cười em? Do anh, mà giờ em ra nông nổi này đây.

- Hửm? Chẳng phải em đề nghị anh làm thế sao? Nhanh hơn và mạnh hơn nữa đi?...Anh đều chiều theo ý em mà.

Em chống nạnh, bực bội. Đấy là dáng vẻ khiến ai cũng sợ hãi, nhưng sao bây giờ tôi thấy nó đáng yêu hơn cả bình thường. Chỉ là cái phồng má ấy, cùng khung cảnh "phong trần" của em vô tình đã làm tôi bật cười, đến nỗi chẳng thấy đất nước.

- Cái anh này..?! Anh trêu em nữa?

Chả trách tôi được đâu, bởi do em hết. Tôi nhịn làm sao được, cũng chẳng nhịn yêu em được luôn.

- Được rồi, anh cười thì cứ cười. Em không thèm nói chuyện với anh nữa.

Không biết tôi đã cười gần như đứt hơi bao nhiêu phút rồi nhỉ?
Khi mới chợp mắt, rồi mở ra thì đã thấy em khoanh tay xoay lưng lại với mình rồi.
Ui, em giận tôi. Vậy đến chừng nào dỗ được em đây?
Chả lẽ, dụ em thêm một hiệp nữa?

Tôi lúng túng cân bằng bản thân đang cố bước xuống giường. Còn em, cũng chỉ đứng đấy, không xê dịch miếng nào.

Đang chờ tôi đó.

Mà tôi lại lật đật vào phòng tắm, chứ không phải chỗ em.

- Ơ?

Lần hụt hẫng này, dường như khiến em bực dọc mà dặm chân.
Tuy có chút hơi quá đáng, nhưng mà do tôi cần chỉn chu một chút để có thể đến và hôn em...

[SOPE/BTS] "Tôi biết họ đang lén lút..."Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ