Những khi em bên tôi, thì tôi chẳng phải là Yoongi thờ ơ như thường lệ.
Không phải vì tôi lạnh lùng, khó tính mà tôi nghĩ mình có mỗi em thôi...
Mỗi em là người đến kề cạnh và chui rúc mình vào trong tim tôi.
...
Có nhiều người được tôi chiều chuộng, nhưng miễn cưỡng lắm tôi mới làm.
Riêng Hobi ra. Riêng người mang tên Jung Hoseok ấy ra, ngoại lệ của tôi, ưu tiên của tôi.
Tôi tự nguyện, à không tôi tự tiện, đi chăm sóc, đi hỏi han, đi nuông chiều em mà chẳng cần thông qua bất kì ý kiến nào cả."Sao tôi phải ràng buộc cảm xúc mình để đi quan tâm nhân loại!?"
Trong đống hỗn tạp của cuộc sống, tôi cố tình lôi nó ra làm vấn đề cần được giải đáp.
Thực là vậy mà! Tôi có danh phận gì mà đi làm hài lòng họ mà bỏ mặt Hobi của tôi?
Chỉ vì bọn tôi là idol thôi?
Chỉ vì bọn tôi trùng hợp đều là nam thôi?
Chỉ vì...- Vì chúng ta quá thành công, Suga huyng.
Đạp tan sự ngẩn ngơ chóng vánh của tôi, em quay sang ôm ghì, sát mặt vào lòng tôi.
Vùng cơ thể ấy bỗng nhiên ướt sũng nước mắt, tôi giật mình.- Hobi...!
Rối bời, đầu tóc tôi trông như ổ quạ bởi một đêm kịch liệt, nhưng giờ rắc rối hơn khi em thút thít khóc ướt cả da thịt mình.
Phải chăng phía cửa huyệt em còn đau?- Em, Em sợ quá rồi..
Tuy rằng em lên tiếng, làm tôi nhẹ nhõm một chút. Nhưng em khóc, sao tôi đỡ nổi cái nỗi lo to đùng này. Vì điều gì, em sợ vì điều gì?
Tôi vừa muốn đẩy em ra, xoa xoa gương mặt tội nghiệp ấy, giúp em xua tan mệt nhoài bằng lời an ủi hay là cái hôn. Nhưng cũng vừa muốn cho cả hơi ấm này làm dịu bớt áp lực trên người em.- Em sợ sao?
Giọng em nghẹn, tôi cũng nghẹn lòng theo. Tôi vòng tay qua ôm em, rồi vỗ vỗ lưng nhẹ nhàng.
- Em sợ..phải đi lên đỉnh cao của sự nghiệp lắm rồi. Giờ em, em chỉ muốn trở về-
Chốc, tôi siết chặt em, làm em ngập ngừng chẳng dám nói ra.
Không phải tôi ép buộc em, không phải. Thật sự, tôi chỉ đang cảm thấy uất ức bởi gồng xích trên cổ đang ngày càng bóp nghẹt hai ta. Tôi cũng đau, em cũng đau.
Nhưng ta không thể thấu lòng nổi đám nhân loại tàn nhẫn kia.
Trong tay họ, có rổ hoa hồng. Mà họ lại rắc gai cho ta.- Em nói đi. Em nói em muốn làm gì đi, Hobi.
Phương hướng. Bây giờ tôi để tâm hồn lạc lõng. Nên cần em nói, cần em xác định nơi chốn ta có thể chẳng còn lén lút nữa.
Em đi đâu, tôi đi đó. Em làm gì, tôi làm theo.- Suga huyng? Anh đừng thế nữa mà. Em...hứa sẽ cùng anh chịu đựng, em không đòi hỏi thêm gì nữa đâu.
"Em bị tổn thương chỗ nào ư? Sao chẳng thèm nói ra. Hay là em khó nói nhỉ? Hoặc do tôi chưa đủ tin cậy..-"
Thôi, tạm gác lại sấp suy nghĩ chồng chất của mình. Tôi phải quan tâm em cái đã.
- Em sao vậy? Tự dưng lại..
Câu từ tôi ứa ngay cổ họng, tôi nuốt ực xuống rồi thở phào.
- Hobi, đừng dằn vặt bản thân nữa. Hai ta đã vất vả rồi, đã cố gắng lắm rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SOPE/BTS] "Tôi biết họ đang lén lút..."
FanfictionTác giả: Sally Trần (Sari Hadaka) Lưu ý: sẽ có thể OOC. - Được kể theo 2 góc nhìn: + Nhân vật "tôi" + Nhân vật "Suga" Thể loại: Trinh thám. Họ lén lút trong yên bình. Có thể nói thế, khi họ chẳng dính đến cuộc sống chông chênh, tàn nhẫn này. Vừa áp...