Hàng tá dây điện được mác vào bộ phận trên đầu của bộ máy. Từng luồng dây chớp nháy chớp nháy được truyền vào bên trong chiếc lồng kính.
Quá trình đã diễn ra tính đến giờ là cả một ngày trời, hiện tại đã chập tối...
Tít.. Tít.. Tít..... Quá trình đã hoàn tất, hiện tại thân thể sẽ được thích nghi với bộ não mới......
Jeon Soojin đang từ bất động. Dứt khoát nâng đôi mí mắt lên. Cái lồng kính theo tác động từ từ nâng lên..
Người con gái với đôi gò má cao vút, đôi mắt sắc sảo đánh tan đi những sự cảm thụ ấm áp hòa nhập với sự nhanh nhẹ, sắc bên toát lên trên cơ thể.
Đợi lồng kính nâng lên hết.. Người con kia ngồi dậy nhìn ngắm xung quanh . Trong đầu suy nghĩ lý dó vì sao mình lại ở một nơi mà không thể biết sáng chiều. Khắp nơi chỉ toàn là máy móc, mùi chất thuốc vô cùng nồng nặc. Tạo cho khoảng khí oxi kém cỏi.. Ngột thở...
Ánh mắt đột ngột dừng lại trước bóng dáng người con trai đứng dựa mình trong bóng tối kia " Wonwoo
" Sao cậu bảo quên hết, giờ còn nhận ra tôi kìa " Wonwoo hơi bàng hoàng
" Cảm thấy tội quá nên tôi chỉ xóa ký ức chứ không làm cho mất trí, quên luôn gia đình " Lee Jihoon gỡ bỏ chiếc kính rồi đứng dậy bước ra ngoài..
Đợi cho cánh cữa được khép hẳn lại . Jeon Wonwoo mới từ từ đứng thẳng người lên, sải đôi chân bước đến phía cô
" Em tỉnh rồi sao "
" thấy còn hỏi , không biết đến cái chỗ này làm gì mà ngột quá.. Dìu em xuống.. "
Soojin bám lấy cánh tay cứng rắn của Wonwoo bước xuống khỏi cái máy đó.
Xong xuôi không còn việc gì, cả hai bước ra khỏi cái căn phòng đầy thứ nguy hiểm ấy... Ra ngoài thấy Jihoon nên Wonwoo để cho Soojin ra xe trước còn mình ở lại bàn một chút chuyện
Soojin ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệch đẩy cánh cửa chính bước ra ngoài
"Có vẻ lòng nhân từ của cậu vẫn còn rất cao nhỉ " Wonwoo đút hai tay vào túi bước đến trước mặt Lee Ji Hoon
"Chẳng lẽ cậu lại muốn cô ấy quên luôn cả người nhà"
"Ừ! trung tâm trí đang nghĩ vậy Nhưng cậu đã làm rồi thì đanh chịu thôi như nào cũng được miễn là quên tất cả.. "
" Bộ có chuyện gì bất tiện lắm hả sao phải dùng đến biện pháp này"
" Bất tiện là đằng khác cực kỳ bất tiện là một đằng liệu trong bao lâu thì nhớ là tất cả "
" Thường thì biện pháp này sẽ Cần ít nhất là 5 đến 6 năm mới có thể nhớ lại tất cả nhưng tùy thuộc vào từng hành động của người xung quanh "
" Trễ rồi ! tôi về"
Chào !
Wonwoo quay người bước ra bước ra xe nhưng vừa mới trước cửa chính ra ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho dừng lại
Nơi đây là một ngôi rừng hoang vắng sâu trong khu vực thành phố nên việc thú dữ cọp hoang đến đây là một chuyện cực kỳ bình thường và trường hợp này không phải là lần đầu

BẠN ĐANG ĐỌC
[Mingyu] Những Điều Đã Cũ, Liệu Em Có Muốn Nhớ
FantasyTôi muốn bắt đầu lại với em . Nếu ngày đó tôi không ngu ngốc làm em đau, liệu tất cả có khác không? _HE_