chap 9

348 31 0
                                    


Chan.. Đừng kéo theo mìng nữaaa * Soojin với ánh mắt cầu xin nhìn Chan*

Ryujin: Cậu đi với mình còn ở đây để mấy ảnh giải quyết.

Wonwoo: um, em đi đi

Ryujin kéo Soojin đi để lại đám người với vẻ mặt trầm ngâm nhìn nhau. Thật gây khó cho Soojin quá. Trừ Wonwoo ra thì Liệu cô chọn ai trong hai người họ.

___Ở trên sân thượng___

Câu đưa mình lên này làm gì vậy *Soojin thắc mắc

Ryujin: Bình thường cậu cũng hay lên này sao....

Soojin: um

Ryujin: chết tiệt!!mình lại nhớ anh ấy rồi.

Soojin: sao cơ....

Ryujin: anh trai cậu rất giống Jihoon của mình, mọi lần chạm mặt là một cảm giác quen thuộc hiện về ... Mình đã nghĩ chỉ là cảm giác thôi nhưng không, mỗi lần gặp là một lần gây thương nhớ...

Soojin: Ryujin! Mình cũng có cảm giác như vậy.. Nhưng không muốn nói ra.

Ryujin: cậu cũng cảm nhận được hả?

Soojin: um..... Nhưng không phải Wonwoo ...

Ryujin : là ai...

Soojin: là Kim Mingyu.. Và cả Moon junwi

Hả*Ryujin ngỡ ngàng*
Không phải cậu ghét Mingyu lắm sao..
Còn Jun.... Là sao..

Soojin: ngay từ đầu lúc Kim Mingyu nói theo đuổi mình ở sông Hàn đã quen rồi sau đó lúc gần cx có cảm giác của Soonyoung.. Còn Moon Junwi anh ấy ít hơn Mingyu nhưng là cảm giác đó... Vậy nên mình cx không biết làm sao nữa, nên chx có nói với Wonwoo...

Ryujin: mình là người đầu tiên sao

Soojin: đúng vậy..

Ryujin : cậu không sợ mình sẽ kể cho ng khác biết hả.

Soojin quay qua anh mắt kiên định nhìn về phía Ryujin : Mình và cậu như phiên bản của nhau, mặc dù chỉ là mới quen biết nhưng mình rất tin tưởng và đặt niềm tin ở cậu. Mình tin rằng ngoài mình ra cậu sẽ không kể lại với ai đâu..

Ryujin rưng rưng nhìn Soojin cô cảm động, khuất phục trước sự tin tưởng giành cho bạn của mình , Từ nhỏ trước khi gặp sự cố và chuyển về đây cô rất ít bạn bè. Chẳng mấy khi được đi chơi hay tâm sự như vậy cả. Vậy mà khi chuyển về Gặp được Cô bạn hoàn hảo, hòa đồng và đặc biệt cùng là một phiên bản của nhau, cảm thông và quan tâm lẫn nhau.. Tất cả điều đó cũng đủ cho cô biết Soojin là một người rất đặt phần lớn ở sự tin tưởng lẫn nhau........ Sau những dòng suy nghĩ đó Cô òa khóc lên thành tiếng rồi ôm chầm lấy Soojin...

- Thật cảm ơn trời với đã cho mình gặp được cậu Soojin a..

Soojin bàng hoàng vì thấy cô khóc nên ôm lấy cô : Vậy thì chúng ta phải cùng nhau vượt qua khó khăn chung này chứ

Ryujin khàn giọng: Tất nhiên rồi... Hic....

Được rồi , cậu từng bảo với mình không được khóc nhè, khóc sẽ không xinh đâu.. Vậy lên Kang Ryujin phải lấy lại sự mạnh mẽ của bản thân nào.. Soojin an ủi cô...

[Mingyu] Những Điều Đã Cũ, Liệu Em Có Muốn NhớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ