37. nostalgia

76 10 0
                                    

Tuyết rơi lạnh cóng. Hwang Yeji đứng dưới gốc cây, nhìn rất lâu về phía cửa sổ trên tầng hai. Nàng cảm thấy sự lưu động của máu trong thân thể bắt đầu chậm chạp. Có lẽ phải rời khỏi nơi này thật rồi.

Từng bông tuyết khô héo rơi trước mắt, Yeji vội vã mở cửa ngồi vào ô tô, dùng đôi tay ôm chặt lấy mình, rồi đưa lên mặt chạm vào dòng nước ấm nóng. Mãi một lúc sau vẫn cảm thấy lạnh.

Nàng không biết Shin Ryujin đứng trên đó, núp sau bức tường và lặng lẽ nhìn nàng rời đi. Em cũng nhớ, hôm ấy có lẽ là lần cuối cùng nói chuyện với J, trước khi hình ảnh của cô bé trở nên thoắt ẩn rồi tan biến vào không khí.

J hỏi Ryujin, sao chị không giữ người đó lại.

Ryujin chỉ đơn giản nhoẻn miệng đáp, nếu cô ấy biết lâu nay chị bị ám ảnh với mảnh ký ức về Yeji năm 19 tuổi, chắc cô ấy sẽ buồn lắm.

Shin Ryujin luôn cho rằng thời gian là liều thuốc hiệu quả nhất để chữa lành mọi vết thương. Dù sao thì, em chỉ muốn yêu nàng một cách thuần khiết và dịu dàng. Không dày vò. Không độc hại. Không khổ sở. Hoàn toàn là một trái tim thanh thuần không vướng bận.

Một buổi sáng, Ryujin mở thùng carton mà hôm trước Yeji mang qua, mở ra thấy bên trong có rất nhiều đĩa LP, máy chụp hình và nến thơm. Shin Ryujin lấy tất cả những thứ này ra ngoài, chợt nhận ra phía dưới có một tấm thiệp nho nhỏ. Trên tấm thiệp viết rằng, đây là những ngày chị nhớ đến em. Tận trong một góc của thùng carton, một xấp ảnh phim được xếp ngay ngắn và gọn gàng. Từng tấm hình là bầu trời của ngày này qua này khác. Lúc tinh mơ. Lúc hoàng hôn. Khi trong sáng. Lúc âm u. Mặt sau mỗi tấm hình đều ghi ngày tháng năm.

Shin Ryujin gắn một chiếc LP lên đĩa phát nhạc, ngồi dưới đất và dựa lưng vào thành giường, để những nốt nhạc nhẹ nhàng chảy trôi vào màng nhĩ. Đó là một bài hát của Todd Rundgren, được phát hành vào năm 1972. Ryujin biết bài hát này qua một bộ phim có tên Trinh Nữ Tự Sát, nói về những cô gái ở tuổi dậy thì bị kiềm kẹp quá mức, lúc nào cũng trong trạng thái u hoài, chỉ chực chờ để bùng nổ.

Ryujin cũng từng có khoảng thời gian ở trong tình trạng như vậy, tâm hồn niên thiếu khi ấy cứ chìm vào những mộng tưởng trong đời. Đến giờ khi tỉnh lại, đột nhiên trong lòng nhẹ nhàng dâng lên một niềm xúc động. Shin Ryujin cũng rất sợ ngày nào đó sẽ mất đi mọi lý tưởng sống. Sẽ có cảm giác lòng nguội như tro lạnh. Người thiếu niên năm đó, rõ ràng đã vô cùng chán ghét với cuộc đời trôi nổi này, thế nhưng vẫn kiên trì giữ lại cho mình chút tin tưởng và ấm áp sau cùng. Vì em chợt nhớ ra mình cũng có những loại tình cảm tràn trề và mãnh liệt nhất trên đời.

Có những ngày, Ryujin lên sân thượng của một tòa nhà nào đó, cầm lon bia lạnh, ngắm nhìn bầu trời. Và nhớ đến nàng.

___

Một ngày khác, Shin Yuna đến thăm Ryujin. Lúc đó Ryujin đang tưới cây trong vườn, gặp lại người này đột nhiên thêm phần vui vẻ. Cô nàng là người đầu tiên phát hiện ra căn bệnh của Shin Ryujin, trước cả Yeji. Nên Ryujin luôn nói với Yuna rằng, cảm ơn em, nếu ngày đó em không phát hiện ra, có lẽ chị đã không còn ở đây nữa. Yuna chỉ mỉm cười, nhìn vào ánh mắt êm đềm như nước của người kia, vu vơ cất tiếng hỏi một câu

•Ryeji• orange girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ