38. tú

88 14 0
                                    

Ngày Hwang Yeji trở về Hàn Quốc lại là một ngày tuyết rơi. 

Căn phòng vắng hơi người mang lại một cảm giác xa lạ nhỏ nhoi khó hiểu. Ánh sáng trong phòng đục và mờ. Nàng lười biếng quẳng chiếc khăn đang lau dở trên tay xuống nền nhà, mở rèm cửa hết cỡ cho ánh sáng bên ngoài hắt vào. Không gian yên tĩnh quá, tiếng còi xe xa xa không đủ khuấy động âm thanh lặng lẽ ở đây. Bỗng nhiên, nàng thấy có cảm giác âm ỉ chảy trong lòng. Lúc này là chiều tà, trời đã ngả màu trắng đen lẫn lộn. 

Chaeryeong lúc chiều có nhắn tin cho nàng, đòi gặp nàng ngay lập tức. Yeji chỉ bật cười, nhắn lại một câu. Được rồi, buổi tối dọn nhà xong sẽ qua nhà diện kiến em. 

Hôm nay tuyết rơi như mưa phùn, lắc rắc, ướt đẫm. Lúc tới nhà Chaeryeong thì vai áo khoác nàng bị ướt một chút. Nàng cởi áo khoác ra khỏi người rồi rũ rũ một chút, thầm mong sẽ không còn hơi lạnh trên áo. 

"Chà, quý cô Anh Quốc đúng giờ nhỉ" 

Lee Chaeryeong từ trong bếp thò đầu ra. Cô vẫn như vậy, giữ nguyên mái tóc dài cùng cái vẻ cười nói cả ngày. 

"Haha, hôm nay em cho chị của em ăn gì đấy?" 

"Đồ ăn Hàn Quốc nhé, chịu không?" Chừng như khá hài lòng về câu trả lời của đối phương, đôi mắt Yeji khẽ cong lên thành một vầng trăng nhỏ. 

"Chỉ cần là đồ ăn Hàn Quốc là ăn hết!" 

Có lẽ là vì bên ngoài rất lạnh, không khí trong bếp hôm nay lại ấm cúng lạ thường. Mùi thức ăn bốc lên theo khói, vấn vít quanh không gian. Nàng rất thích tận hưởng thời gian này, cảm giác như những gì tinh túy tốt đẹp nhất từ món ăn đương dần thấm đượm vào cơ thể theo những mùi hương. 

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi. Đèn trên trần nhà được bật lên, màu vàng nhàn nhạt phủ khắp không gian. Tiếng rì rầm trò chuyện của hai người trong căn bếp nhỏ và nhẹ đến độ, nếu không chú ý, có thể sẽ bị nhầm thành âm thanh bên ngoài khung cửa sổ. Một cảnh tượng yên bình và ấm cúng khiến con người cảm thấy an tâm. 

Hwang Yeji nhớ về vài điều rất xa rất xa. Về thời gian vui vẻ tận hưởng việc nấu ăn bên căn bếp trong căn hộ chung cư lúc trước, món hay nấu là món pasta kiểu Hàn với rất nhiều sốt và thịt. 

Có nhiều khi, nàng vẫn mong muốn rằng giá như có thể quay trở về thời gian ấy thì thật tốt quá. 

Nhưng biết làm sao, dù con người luôn muốn quay ngược lại thời gian, thì thời gian vẫn luôn là tuyến tính. Chẳng thể làm gì khác ngoài tiếp tục đi về phía trước. 

Đúng lúc này, chuông cửa nhà Chaeryeong đột nhiên vang lên. 

"Ah! Vị khách đặc biệt!" cô nàng kêu lên, Yeji chưa kịp hỏi đó là ai thì cô đã nhanh chóng rửa tay rồi chạy ra mở cửa 

Hwang Yeji vẫn tập trung vào những nồi thức ăn, tới khi đằng sau vang lên tiếng nói cười, nàng mới chợt quay lưng. 

Chính là người đó. 

Vị khách đặc biệt này, chính là người đó. 

Dù hai năm trôi qua, chỉ cần nhìn qua là nàng đã nhận ra ngay. Shin Ryujin đổi màu tóc sang màu đen và quấn khăn choàng che cả nửa khuôn mặt.
                                                                                         
Ryujin. Ryujin. Ryujin. Yeji chợt thấp thỏm trong lòng. Nàng phải làm thế nào. Theo lẽ, nàng phải đến chào hỏi, nhưng chân nàng mọc rễ. Nàng không cử động được, nhưng em cứ bước tới gần, và không rời mắt khỏi nàng. 

•Ryeji• orange girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ