" sao lại né tránh tôi?" - chan dùng ánh mắt kiên định nhìn em làm seungmin tự dưng cảm thấy tội lỗi ngang
"..." - em không dám nói gì chỉ né tránh ánh mắt của anh
" Trả lời đi"
" T...tôi không có né tránh anh"
" Không né? Vậy tại sao gặp tôi em lại chạy, tin nhắn còn không trả lời?" - chan tức giận nói
" t...tôi không có ý..."- em ngập ngừng trả lời
Chan thực sự không hiểu, sao em lại đối xử với anh như vậy
" Vậy em nói đi rõ ràng là em hôn tôi rồi sao lại cứ né tránh?" - chan lúc này cố gắng để bản thân không nổi giận
" ...đó chỉ là ...chỉ là hôn đại mà thôi" - em lo lắng nói ngước lên nhìn phản ứng của người kia
" Hôn đại? Ý em môi tôi là cái bãi đỗ xe nên em muốn tông đại vào xong rồi bỏ đi sao" - chan thực sự bất lực nói
" Ý tôi không phải vậy, đó chỉ là...là cảm xúc nhất thời mà thôi!"
" Cảm xúc nhất thời?"
" Thì không... không phải anh mới chính là người chủ động trước sao, lúc tôi mở mắt ra là đã thấy anh rồi nên lúc đó...đó chỉ là làm theo bản năng mà thôi " - em bí quá nên đành đổ lỗi cho người ta vậy
" Vậy đó là lỗi của tôi?" - chan thực sự không nói nổi được nữa
"..."
Chan hít sâu để bình tĩnh rồi quay ra nghiêm túc nhìn em
" Vậy em hoàn toàn không có cảm giác gì với tôi?"
Seungmin định mở miệng nói rồi lại không nỡ
Nói là không có cảm xúc là không đúng nếu không có cảm xúc gì với anh thì lúc đó chắc chắn em sẽ không làm vậy
Nhưng em và anh cảm hai là người từ hai thế giới khác nhau, một người mà đến những món ăn đường phố như anh còn chưa từ thử, là một người sinh ra trong gia đình giàu có, là người tài giỏi như anh thì em làm sao có thể sánh bằng được
" ...đúng vậy, đó vốn chỉ là cảm xúc nhất thời của tôi thôi vậy nên anh hãy coi đó chỉ là sự cố mà thôi" - là em đang dối lòng nên em thực sự không dám nhìn người đối diện
Nghe nhưng lời em nói thì chính chan cũng không nhận ra bản thân mất kiểm soát mà toả ra một lượng lớn pheromone và điều này làm seungmin cũng bị liên lụy, vốn trong xe đã là không gian kín lại còn hẹp nữa nên thực sự việc này có thể làm seungmin bước vào kỳ phát tình ngay lúc này
Seungmin khó chịu bịt chặt mũi lại, lúc này chan mới chợt nhận ra bản thân đang mất kiểm soát liền mở cửa xe để em đi ra ngoài
" Xin lỗi, em mau xuống xe đi"
Seungmin cũng nhanh chóng xuống xe, khi vừa xuống xe thì em liền cảm thấy thoải mái không còn khó chịu nữa, nhìn vào bên trong xe thì thấy anh vẫn có vẻ vẫn đang tức giận lắm nhưng tốt hơn là giờ em nên rời đi thì tốt hơn
Chan tựa đầu vào ghế lái nhắm mắt lại để bản thân trở nên bình tĩnh hơn, nhìn bóng lưng em rời đi anh thực sự không hiểu bản thân mình làm gì mà để em đối xử như vậy
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chanseung] The Wave*゚:。。:゚*
FanfictionChan có một nỗi sợ, anh đã luôn chạy trốn và không giám đối diện với nỗi sợ của mình cho đến đi anh gặp được một người mang đến cơn sóng đánh bay hết những sợ hãi giúp anh đối diện với mặc cảm của mình.