Không khí rộn ràng từ cổng trường tràn vào sân, học sinh vui vẻ chào đón một năm học mới, thanh xuân vườn trường vừa đẹp vừa đáng nhớ đang chuẩn bị diễn ra trong ngôi trường cấp ba ở thành phố Đà Lạt nhỏ bé xinh đẹp này.
Trong dòng người tấp nập ai ai cũng có bạn có bè lại lạc quẻ một bóng dáng đơn độc. Xung quanh em như có một màu u ám bao phủ, cảm giác người này lạnh lẽo, xa cách vô cùng. Bộ dạng của em có hơi tuỳ ý, mái tóc layer ngắn ngang vai hơi rối, tóc mái dài phủ qua mắt, chỉ để lộ bờ môi chưa kịp thoa đều lớp son dưỡng. Em mặc trên mình bộ đồng phục của trường, chân váy dài qua đầu gối, dài tới nửa bắp chân, trên là áo sơ mi còn chưa kịp bẻ thẳng cổ áo, khoác bên ngoài là áo khoác đồng phục màu xanh lá có logo của ngôi trường tốt bậc nhất trong Thành Phố, đôi vớ còn chưa kịp vắn lên cho đều.
Em bước đi nhẹ nhàng, ung dung, nhịp độ hơi chậm nhưng vẫn mang nét tự tin. Em dừng lại trước lớp 12A7, ngước mắt nhìn vào danh sách trước cửa, bờ môi khẽ cong nhẹ tỏ vẻ hài lòng.
Chả kiêng nể gì, em ngồi thẳng vào bàn đầu tiên ngay trước cửa lớp, chỗ mà chẳng ai muốn ngồi, thường chỉ dành cho học sinh gương mẫu. Xung quanh em không có một ai ngồi gần cả, em chống cằm chán chường còn cô giáo thì ra sức "ép buộc" học sinh phải phân tán chỗ ngồi lên phía trên, dần dần xung quanh em cũng có được vài người.
Nhóm nhỏ bên dưới có vẻ ồn ào vì bị cô bắt tách ra mà chẳng ai chịu đi, một cậu trai trong đó đứng dậy xách balo lên hành hiệp trượng nghĩa:
"Để tôi lên đó cho."
Cậu ấy đi lên và thả balo ngay chỗ ngồi sau lưng em. Bỗng xung quanh em đều phủ kín người, cả nam cả nữ, không khó để nhận ra cậu trai này rất được số đông yêu mến. Em có hơi tò mò nhưng chẳng thèm quay lại nhìn lấy một cái.
Cô chủ nhiệm bắt đầu điểm danh, cũng nhờ vậy mà em biết tên của cậu trai bên dưới là Nhật Dương, đúng là một cái tên sáng.
***
Buổi học đầu tiên, em đến muộn.
Em bước vào lớp với sự ngạc nhiên và chú ý của cả lớp, sao lại có người buổi đầu tiên đi muộn cơ chứ?
"Em tên gì? Vì sao lại đến trễ?" - cô chủ nhiệm nhăn mặt.
"Dạ, em là Bạch Nguyệt, sáng nay em tông vào con chó nên đến trễ ạ..."
"..."
Cả lớp bật cười, trông em đúng là giống người vừa bị tai nạn, tai nạn trong mơ. Vậy mà em vẫn mang vẻ mặt dửng dưng không quá quan tâm, nếu lúc này bị đuổi về có lẽ em sẽ dứt khoát ra đi luôn. Cô giáo đã chú ý đến mái tóc quá dài của em, cô đang bực lại càng khó chịu hơn:
"Bạch Nguyệt, ngày mai tôi mà còn thấy tóc tai của em như vậy nữa thì khỏi cần đến học nữa."
"Dạ..."
Buổi đầu tiên nên cô cũng không truy cứu nhiều, chỉ dặn dò em vài câu rồi đi khỏi lớp, nhường cho giáo viên bộ môn tới dạy.
Trong tiết học em rất chăm chú nghe giảng, nhưng đặc biệt không thấy em viết chữ nào vào vở ngoài cái tiêu đề. Nhật Dương ngồi sau tưởng rằng em viết nhanh hơn mình vì mỗi lần ngước lên đều thấy em đang nhìn vu vơ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngôn tình] [H] Mưa Đêm
Romance"Mưa Đêm" - Dư vị của Mối Tình Đầu Liệu rằng "mối tình đầu" sẽ không thể cùng nhau đi đến cuối con đường? Mối tình đầu của em lặng lẽ như cơn mưa đêm, không ồn ào, không rực rỡ, nhưng lại để lại dấu ấn không bao giờ phai mờ. Đó là những cái chạm vụn...