Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch và Trình Thiên Lý rảo bước trên con phố. Nếu như hôm trước đến là lúc trời nhá nhem tối nhưng lúc ấy ngoài đường treo đèn kết hoa, người qua kẻ lại đông đúc vô cùng, trái ngược lại hẳn với tình trạng bây giờ.
Mặc dù đang là buổi sáng nhưng cả con phố chỉ có vài sạp hàng được mở, chủ yếu là bán rau quả, đèn lồng và ô, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa, khắp nơi đều đóng cửa. Nguyễn Nam Chúc tiến đến gần một sạp bán rau cải gần đó, chỉ thấy đó là bà lão đã già, đôi mắt đã mờ đục.
-" Lão phu nhân, người bán cải ở đây đã bao lâu rồi". Nguyễn Nam Chúc cất tiếng hỏi.
-" Rất lâu rồi, không nhớ nổi". Bà lão chậm rãi trả lời.
-"Thế lão có biết về Vạn Xuân lầu không?". Lâm Thu Thạch đứng kế bên cũng cất tiếng hỏi.
Dường như khi nghe được ba tiếng "Vạn Xuân lầu" tâm trạng của lão bà đột nhiên kích động, bà ta cầm lấy chiếc gậy tre quơ loạn xạ.
-" Các người, các người là người của nơi đó...biến đi...biến đi ta không muốn nhìn thấy các người.
Ánh mắt hiền từ của bà ấy lúc nảy hoàn toàn biến mất, ánh mắt bây giờ kèm theo giọng nói mang đầy oán hận.
Nguyễn Nam Chúc định tiến lên phía trước giữ bà ta lại nhưng Lâm Thu Thạch giữ tay hắn lại, ra hiệu cho hắn cùng rời đi.
Cả ba người lại tiếp tục ghé sang một hàng đèn lồng nhỏ, người chủ lần này là một cô nương trông đã ngoài ba mươi.
-"Vị tỷ tỷ này, có thể cho ta hỏi vài câu được không?". Nguyễn Nam Chúc tay cầm chiếc đèn lồng bước gần đến chỗ vị cô nương.
-" Thế nếu như công tử có được đáp án mình mong muốn thì có mua đèn giúp tỷ tỷ không."
Nguyễn Nam Chúc chỉ khẽ mỉm cười rồi gật đầu, hắn liếc mắt sang Lâm Thu Thạch ra hiệu giao việc tìm thông tin này cho cậu. Lâm Thu Thạch chớp mắt tỏ vẻ hiểu ý.
-"Chào tỷ tỷ, thế tỷ có biết Vạn Xuân lầu không?"
Thoáng nghe qua câu hỏi của Lâm Thu Thạch, trên gương mặt của cô gái có chút nhíu mày nhưng lại nhanh chóng thả lỏng lại ngay, lời nói thể hiện một chút chua ngoa:
-" Cái chốn trăng hoa đấy khắp thành này ai chả biết, Vạn Xuân Lầu nói thì nghe văn vẻ...hứ...thực chất chỉ là một cái kỹ viện không hơn không kém."
-" Thế ở nơi đó có gì kì lạ không?". Lâm Thu Thạch hỏi.
-" Trước kia thì không, nhưng khoảng 3 năm trước từ khi nơi đó thu nhận một ả ca nương thì đột nhiên việc làm ăn ở đó trở nên phát đạt hơn hẳn, chỉ trong 3 năm mà đã trở thành chốn xa hoa bậc nhất kinh thành".
-"Thế cô nương đó đã từng xuất hiện bên ngoài chưa?". Nguyễn Nam Chúc chống tay lên vai Lâm Thu Thạch, mắt hướng về vị tỷ tỷ kia hỏi.
-"Chưa từng ,chỉ những người từng ra vào cái chỗ mua hoa bán nguyệt ấy mới thấy được cô ta, đã từng có rất nhiều người chi tiền của hàng vạn lượng chỉ để nhìn thấy một cái ngoảnh đầu của cô ta đấy, hừ lão chồng nhà ta cũng vậy, chỉ nghe thấy mỹ nhân là xách mông đi mất". Có lẽ giọng điệu của vị tỷ tỷ này càng lúc càng bực bội.

BẠN ĐANG ĐỌC
(TRÒ CHƠI TRÍ MỆNH) ĐỒNG NHÂN KÍNH VẠN HOA CHẾT CHÓC
Fanficmình viết đọc chơi về hai nhân vật Nguyễn Nam Chúc,Lâm Thu Thạch và những câu chuyện mình cổ trung hoa mình mình biết đến