Gặp gỡ quan nhân

644 57 9
                                    

Đang giao tiếp một chút thì nhóm người Nguyễn Nam Chúc nghe được tiếng quát tháo, có một tên ăn mặc như dân anh chị đang quát một cậu thanh niên đang co ro ngồi trên nền nhà, trên gương mặt cậu ta còn thấy rõ hai hàng nước mắt đang chảy dài.

-"Nếu biết mày nhát như vậy thì đừng theo tao vào đây, phiền chết đi được".

-"Anh Hoàng anh hứa là sẽ bảo vệ em mà, với lại anh cũng đâu nói trò chơi này nó lại nguy hiểm như vậy". Thiếu niên kia nói trong sự sợ hãi.

-" Bảo vệ mày à, hừ..mọi người có nghe hắn nói không, đã vào đến đây rồi mà còn đòi người khác bảo vệ, mày mơ cũng quá đẹp rồi đấy"

-"Anh....Anhhh"

-"Mau cút sang một bên cho lão tử".

Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch ắc hẳn là quá quen với cái thể loại này trong cửa, mấy cái dạng ma cũ dẫn ma mới đến để làm kẻ chết thay đấy mà, Nguyễn Nam Chúc ghét nhất là cái thể loại ấy đến nhìn còn không muốn liếc người kia một cái, thật đáng khinh bỉ.

Cậu thanh niên kia sau khi bị quát thì chỉ biết thu mình co ro vào một góc nhà, ngay cả Dịch Mạn Mạn trông thấy như thế cũng muốn an ủi cậu ta một chút nhưng lại bị Trần Phi ngăn lại, hắn nói trong cửa thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện khiến cho Mạn Mạn bất giác lại thu tay về.

Trong khi mọi người đang chú ý đến mọi thứ xung quanh đại sảnh thì từ phía cổng lớn lại xuất hiện một nam nhân độ tuổi tứ tuần, đầu đội ô sa, một thân áo gấm, thắt lưng nạm ngọc nghiêm trang chỉnh tề chậm rãi đi vào, sau lưng còn có thị vệ đi theo trong vô cũng uy nghiêm. Vừa vào đến đại sảnh, hắn đã vòng tay cung kính cúi chào.

-"Hoan nghênh các vị đã ghé đến phủ đệ của ta, từ lúc nãy đến giờ hạ quan bận chút việc ở công đường nên đón tiếp các vị chậm trễ xin các vị thứ lỗi.

Lâm Thu Thạch trông thấy vị quan kia cung kính như thế liền đỡ vị quan kia dậy, đáp lễ cho phải phép, tỏ ý không sao, còn trong khi ấy Nguyễn Nam Chúc vẫn ngồi chéo chân trên ghế, tay cầm tách trà lắc nhẹ vài vòng rồi mới cất tiếng chào hỏi người kia.

-"Đại nhân đừng quá hữu lễ, chẳng hay người muốn chúng tôi đến đây là để làm việc chi, mong được tỏ rõ."

Người kia sau khi nghe Nguyễn Nam Chúc nói xong thì không liền kính trọng đáp lại:

-"Bảy ngày nữa trong thôn sẽ có lễ tế thần, hạ quan chỉ muốn mời các vị đến để dự lễ tế, song bên cạnh việc ấy tôi cũng muốn nhờ các vị tu sửa lại ngôi miếu một chút để có thần minh có được nơi trú ngự trang trọng một chút, đành phiền các vị chia ra làm rồi. À mà còn một điều là các vị đừng ra ngoài vào canh ba nhé, rất nguy hiểm".

Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ra được mình phải làm gì trong cửa này là gì rồi nhưng Lâm Thu Thạch lại thấy việc này hẳn là không đơn giản như vậy, nếu chỉ là sửa miếu tại sao lại phải chia ra làm, chẳng phải gom hết mọi người lại thì sẽ hoàn thành nhanh hơn sao, cậu quay sang nhìn Nguyễn Nam Chúc và Trần Phi, hình như hai người họ cũng đang có suy nghĩ như Lâm Thu Thạch, chỉ riêng Mạn Mạn là đang ôm bụng của mình,Trần Phi và Nguyễn Nam Chúc cũng liếc mắt sang nhìn Mạn Mạn.Thấy thế thì Lâm Thu Thạch mới đến sau lưng Mạn Mạn hỏi,

(TRÒ CHƠI TRÍ MỆNH) ĐỒNG NHÂN KÍNH VẠN HOA CHẾT CHÓCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ