Mã Gia Kỳ một đường ôm Đinh Trình Hâm đi đến phòng y tế, trên đường có không ít người tò mò mà đánh giá, Mã Gia Kỳ mặt không cảm xúc, ngược lại là Đinh Trình Hâm, nếu trên mặt không có vết bùn che đậy thì xác định chắc chắn mọi người sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Cuối cùng cũng đến phòng y tế, Mã Gia Kỳ buông Đinh Trình Hâm xuống, bác sĩ quân y đi theo tới.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngã xuống bùn, bị trật chân." Mã Gia Kỳ đem Đinh Trình Hâm ngồi trên ghế, nói: "Chân nào?"
"Trái..."
Mã Gia Kỳ "ừ" một tiếng, quỳ gối ngồi xổm xuống, vươn tay muốn cởi giày giúp Đinh Trình Hâm.
"Á! Để em tự cởi."
"Yên lặng." Mã Gia Kỳ nghiêm túc mà nhìn cậu một cái, Đinh Trình Hâm từ nhỏ đã sợ vẻ mặt này của anh, lập tức im lặng.
Mã Gia Kỳ thấy cậu ngoan ngoãn ngồi yên, thật cẩn thận cởi tất giày ra, sau đó vén ống quần của cậu lên.Giày và ống quần đều dính đầy bùn, duy chỉ lộ ra chân trái sạch sẽ trắng nõn, không có chút hạt bụi nào.
Ánh mắt Mã Gia Kỳ hơi ngưng động lại, sau đó duỗi tay ra cầm chân cậu: "Sưng lên rồi."
Bác sĩ quân y ở bên cạnh ngồi xổm xuống nhìn: "Cũng may, không quá nghiêm trọng.Tôi đi lấy thuốc bôi lên một chút."
"Được, cám ơn anh."
Bác sĩ quân y đi ra ngoài, Mã Gia Kỳ buông lỏng tay ra, ngồi xuống bên cạnh cậu: "Đột nhiên nhảy xuống bùn làm cái gì"
Đinh Trình Hâm nghe vậy nhẹ giọng nói: "Chỗ đó, vị trí rất tốt..."
"Tốt thì sớm phải chuẩn bị một chút, nào có như em đột nhiên nhảy xuống như vậy?"
Mã Gia Kỳ mà nghiêm túc lên thật sự rất đáng sợ, giọng nói đó, sắc mặt đó, những binh lính ở khu huấn luyện ngoài kia cũng phải đổ mồ hôi lạnh, huống chi là Đinh Trình Hâm.
"Em...em đột nhiên nghĩ ra, cảm thấy không thể lãng phí cơ hội này." Nói xong, Đinh Trình Hâm khẽ trộm nhìn anh một cái: "Anh đừng tức giận."
Mã Gia Kỳ bị cậu nhìn như vậy, cơn giận cũng không thể nào bộc phát được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Chụp thì chụp, nhớ chú ý an toàn một chút."
Đinh Trình Hâm thấy thần sắc anh có vẻ dịu đi, vội vàng nói: "Vâng!"
Bác sĩ đi vào, cầm thuốc bôi cho Đinh Trình Hâm.
Đúng lúc này, cả đoàn nhóm Hách Kiệt nghe tin mà đi đến.
"Trình Hâm!"
Đinh Trình Hâm nhìn lên liền thấy mọi người cùng đi đến, nhất thời cậu cảm thấy rất xấu hổ: "Thầy Hách!"
Hách Kiệt nhíu mày: "Sao lại bị thương như thế này, cậu không sao chứ?"
Đinh Trình Hâm nói: "Không sao không có việc gì, tôi có thể tiếp tục."
"Em không thể tiếp tục." Mã Gia Kỳ đột nhiên tiếp lời.
Hách Kiệt đã sớm chú ý đến Mã Gia Kỳ, nghe anh đột nhiên lên tiếng, nhân tiện nói: "Đã làm phiền anh đưa cậu ấy đến đây rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kỳ Hâm] Vị Hôn Phu Của Tôi Là Quân Nhân
Fiksi PenggemarĐược chuyển ver từ bộ : Lục Sĩ quan có một cậu vợ nhỏ tg gốc : Đường Mật