Chương 30. Mập mờ

183 35 1
                                    

Chương 30. Mập mờ

Edit: Lăng

Lúc Lâm Thương Từ vào phòng thay đồ, Cố Trọng cũng vừa trang điểm xong, thợ trang điểm thu dọn dụng cụ rồi rời khỏi phòng trang điểm.

Cô đưa hộp đồng hồ cho Cố Trọng, nói: "Vừa rồi có người đến nói đồng hồ mẫu có vấn đề nên bây giờ chỉ có thể dùng chiếc đồng hồ mà họ tặng cô cho buổi chụp hình này."

"Việc này tôi biết rồi." Cố Trọng cầm lấy hộp đồng hồ.

"Nhưng tôi thấy trên đồng hồ có vết trầy." Quà tặng mà bên thương hiệu tặng cho người phát ngôn không nên có lỗi.

"Lần trước tôi đã phát hiện, nhưng không rõ nên không sao." Cố Trọng lấy chiếc đồng hồ ra đeo vào, chỉ cần mặt trên đồng hồ không có vết xước thì có thể làm như không thấy.

Khi hai người đang nói chuyện, Diệp Tây Nhã đột nhiên chen vào giữa hai người.

"Sao em biết? Lần trước? Vân Lân lén liên lạc riêng với em à?"

Hai người giật nảy mình, Diệp Tây Nhã thấy phản ứng hai người, cảm giác cả hai đang che giấu bí mật nào đó, mà mình lại không biết bí mật này.

"Chị lãng tai nghe lầm rồi." Cố Trọng đứng dậy, đi đến sofa lấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn.

Đây là bộ đầu tiên sẽ chụp, là một chiếc váy dài, bộ thứ hai là một bộ âu phục, chủ yếu là để biểu lộ bất kể bạn mặc trang phục nào, chiếc đồng hồ này cũng có thể sánh vai cùng bạn.

Cố Trọng đi vào phòng thay đồ, chưa bao lâu đã lên tiếng: "Lâm Thương Từ, cô vào đây một lát được không?"

Lâm Thương Từ do dự liếc nhìn Diệp Tây Nhã, chỉ thấy Diệp Tây Nhã nhướng mày, sau đó nói với cô: "Vào đi, em ấy không ăn thịt người đâu."

Lâm Thương Từ lễ phép gõ cửa, cửa mở ra, cô nghiêng người bước vào, Cố Trọng lại khóa cửa lại.

"Kéo dây kéo giúp tôi, tôi với không tới." Cố Trong vén tóc lên ngực, đưa lưng về phía Lâm Thương Từ.

Phòng thay đồ rất hẹp, hai người đứng sẽ rất chật, thậm chí Lâm Thương Từ không thể lùi lại một bước. Hơn nữa, trong không gian chật hẹp này lại có nhiệt độ cơ thể của hai người, khiến không khí lập tức nóng bức, ngay cả đèn chiếu sáng cũng trở nên dư thừa.

Cố Trọng cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ động tác của Lâm Thương Từ.

Lâm Thương Từ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn rõ phần lưng của một người phụ nữ khác, một rãnh lưng cạn như ngân hà tách thành một đôi xương bướm, tiếp tục dọc xuống. Ánh đèn huỳnh quang chiếu lên người cô ấy, so với tứ chi thường xuyên phơi nắng thì lưng cô ấy như một cánh đồng tuyết hoang sơ không người đặt chân, ánh sáng vẽ nên những đường cong duyên dáng trên khung cảnh này, nhẹ nhàng biến hóa theo chuyển động của cô ấy.

Cố Trọng hơi cúi đầu, khi cô ấy ngước mắt lên, âm thanh phát ra từ miệng có hơi khàn.

"Cô kéo được không?" Cô ấy hỏi.

[BHTT 😺 EDIT] Thính Thần - Cá Muối Không Ăn RauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ