Anh đặt tôi ngồi vào ghế, cảm giác chua xót đến rát cổ, anh nhỏ giọng nói nhẹ "Từ sau ai dám bắt nạt Nhím thì Nhím kể với anh, đừng dấu nữa nhé. Nếu hôm nay anh không đi cùng Duy thì chẳng biết công chúa của anh bị bắt nạt như nào nữa"
"Em bị thương nhẹ thôi mà"
"Nhẹ của em nhưng nặng đối với anh, chỉ một vết xước nhỏ trên người em anh đã xót rồi" Bỗng lúc này Dương lao đến giơ cao chiếc gậy trong tay lên, vì lúc đó tôi ngồi trên ghế lên nhìn thấy được, tôi nói lớn nhắc anh nhưng vì Dương quá nhanh lên tôi đã lao ra đỡ cho anh phát gậy đập mạnh đó
"Aaaaaa.." Phát đập đau đến thấu xương, tôi không thể đứng dậy nổi nữa
"Ánh Vy, em có sao không? Anh đưa em đến bệnh viện" Anh hốt hoảng bế tôi lên, tuy sức lực đã cạn kiệt nhưng tôi vẫn hình dung được sự lo lắng của chàng trai trước mặt mình
"Đ*t m* mày dám động vào nó, hôm nay tao xử đẹp nhà chúng mày" Thư tức giận, nó lao đến tát liên tiếp mấy cái vào mặt Trang và Dương, Thư muốn xả hết cơn giận cho tôi, từng cái tát giáng xuống như trút hết cơn đau trong người tôi
"Vy ơi, em không sao chứ? Anh gọi bố mẹ em đến" Duy lo lắng nhìn tôi
"Vy ơi, mày có sao không? Đừng làm tao sợ" Thư khóc lóc chạy đến chỗ tôi, con bé lo lắng đến nỗi người run lên cầm cập. Lúc đó, tôi chẳng còn ý thức được mọi người đang nói gì, ý thức tôi dần trở lên mơ hồ.
...
Đến lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trong bệnh viện, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã tối om, nhìn sang bên cạnh Thư vẫn ngồi ngay cạnh giường tôi, con bé đã ngủ gật khi chăm sóc tôi, nhìn ra hướng khác thì tôi thấy Khánh Vũ và Duy ngồi trên ghế trong phòng mà ngủ. Mọi người đều ở lại chăm sóc tôi, lúc này tôi chỉ muốn khóc vì xúc động việc mọi người quan tâm lo lắng cho mình.
Tôi đứng dậy với lấy chiếc chăn đắp cho Thư, đi tìm trong tủ được thêm cái chăn nữa, tôi cầm ra định đắp cho Vũ và Duy. Khi vừa rũ chăn, tay tôi bị một lực nhẹ kéo chặt lại"Em tỉnh rồi à? Nằm xuống nghỉ ngơi đi, sức khỏe vẫn chưa hồi phục hẳn đâu" Anh vẫn rất lo lắng cho tôi, giọng nói xen lẫn với sự quan tâm
"Em không sao thật mà, chỉ do lúc đó hơi choáng mà ngất đi thôi. Em thấy mọi người không có chăn nên đi tìm chăn cho mọi người kẻo lạnh. Này, chăn đây anh cầm lấy" Tôi đặt chăn lên tay anh
"Anh cảm ơn, Nhím nghỉ ngơi tiếp đi"
"Em không ngủ được" Có lẽ anh nhìn thấy sự ủ rũ trong ánh mắt tôi nên đã nhẹ giọng an ủi
"Nhím không ngủ được vậy anh dẫn em đi hóng mát nhé"
"Dạ" Anh đỡ lấy tay tôi, anh dẫn tôi lên sân thượng. Vì do trời tối nên hơi se lạnh, anh cầm theo áo khoác mà mặc vào cho tôi.
Vì cũng do vẫn sốc vụ chiều nay lên tôi vẫn không thể hết sợ, giọng nói vẫn còn run rẩy "Thế giới này chẳng đáng yêu với em tí nào, thế giới này toàn tức giận với em" Vừa nói tôi lại thấy tủi thân"Ừm..m vậy anh sẽ làm cho thế giới của Nhím tràn đầy sự ngọt ngào và dễ thương được không? Công chúa xứng đáng có lâu đài hoàn hảo"