Chương 4

104 7 0
                                    

Nếu bảo Viễn Chủy bị ép ở lại bên Thượng Giác 1 tháng thì cũng không hẳn đúng bởi trên đời này chả có tên tù nhân nào... sướng như y cả. Như nắng hạn gặp trời mưa, thằng quỷ Giáng Du gặp tên tinh quái Viễn Chủy, kết quả là hoàng cung tan hoang. Ngày ngày Giáng Du đến rủ Viễn Chủy đi chơi hoặc ngắm cảnh để tận hưởng cảm giác tuyệt vời khi lắng nghe những tiếng la hét vang lên ở khắp nơi.

Khi thì cung phi tần này có chuột, khi thì trong tủ quần áo phi tần kia có gián, chơi thâm hơn nữa thì thả giun vào giày, thả sâu vào thức ăn. Đặc biệt, cung phi Thượng Quan Thiển nhà ta được 2 cậu nhóc chăm sóc rất 'kĩ lưỡng'với đầy đủ các thể loại, không sót con vật nào trên đời. "Thiên tử phạm lỗi tội như thứ dân", nhưng đấy là... thiên tử, còn 2 đứa thì cóc phải thiên tử nên... không thèm sợ.

Giáng Du nhà ta thì đố ai dám động, ngoài việc là cháu yêu của thái hậu thì những ai khiến y phật ý đều rất dễ được 'mời' đến phủ Tiêu tướng quân để 'uống trà đàm đạo chuyện thế thái nhân tình'. Còn Viễn Chủy thì... cả tháng nay hoàng cung đã quá quen với những bãi tàn tích y để lại và người đi dọn chúng thì không nói ai cũng biết.

Có 1 lần Giáng Du đưa Viễn Chủy đến thỉnh an thái hậu, bà quả là người sâu sắc và nhân hậu, nếu Thượng Quan Thiển không phải cháu gái bà thì chắc chắn ả đã bị tống vào ngục từ lâu vì cái thói ngang ngược rồi. Trước khi về bà còn nói với Viễn Chủy 1 câu mà y không thể hiểu hết ý nghĩa trong đó.

"Cung khanh à Cung khanh, ta vừa giận mà cũng vừa cảm ơn cha mẹ khanh đấy. Cảm ơn vì họ đã sinh ra một Cung Viễn Chủy 'thiên hạ vô song' còn giận vì họ đã sinh ra 1 người mà sau này sẽ lấy đi của ta một thứ vô cùng quan trọng."

Thái hậu mỉm cười trước ánh mắt khó hiểu của y.

Những ngày sau đó, tiếng la hét trong hoàng cung vẫn tiếp diễn bình thường giống như gà là phải gáy mỗi sáng vậy.

"Cung Viễn Chủy. Đến bao giờ em mới chịu thôi nhét mấy con trùng vào giày thái giám Lâm và cung phi Thượng Quan hả?" Thượng Giác la Viễn Chủy.

Mắt chớp chớp, mở to : 0______________0

Mắt long lanh, ươn ướt : T______________T => mếu.

"Á, ta chỉ nói thế thôi mà, đừng khóc, đừng khóc mà."

Kết quả là Thượng Giác luôn thua dù Viễn Chủy nhà ta chưa thèm nhỏ 1 giọt nước mắt nào.

Thỉnh thoảng khi Tiêu tướng quân vào cung chơi, Giáng Du lại rủ cả 4 người chơi đánh cờ nhưng thực ra mọi chuyện không như vẻ bề ngoài của nó.

Trong lúc Giáng Du và Viễn Chủy say sưa đánh cờ...

"Đói quá, đi lấy đùi gà cho Du Du đi." Giáng Du la.

Vậy là Tiêu Giác ngoan ngoãn vừa xé thịt gà vừa bỏ vô miệng Giáng Du.

"Giáng Du, Tiêu Giác đường đường là đại tướng quân của triều đình mà sao đệ lại sai vặt như thế hả?" Thượng Giác nhăn mặt.

"Ca, hyung nhìn lại hoàng đế của nước ta xem hắn đang làm gì?"

"Nho."

Thượng Giác bóc vỏ, bỏ hạt rồi đưa vô miệng Viễn Chủy.

[GiácChủy] Đồ Đáng Yêu, Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ