Em đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương mong làm dịu cơn đau đầu của mình . Dạo gần đây em vì tránh mặt Wangho mà dí mình trong văn phòng . Ăn trưa cũng là ăn đồ ăn trưa mang theo , cũng vì vậy mà cơ thể em có chút không khoẻ . Không được hít thở nhiều mà phải chìm trong phòng máy tính quá lâu khiến người em uể oải .
" em ổn không ?"
" không sao đâu ạ ..."
Chị đồng nghiệp thấy em mệt mỏi liền quan tâm hỏi han . Nhìn em chẳng có chút sức nào nhưng miệng thì vẫn bảo không sao khiến mọi người có chút lo lắng.
" không sao cái gì ? Sốt rồi đây này !!!"
Em có chút hoa mắt nhưng vẫn cố không sỉu đi để tránh mọi người lo lắng . Nhanh chóng nở nụ cười nhẹ rồi xách túi xin phép về trước . Bước đi của em loạng choạng không vững . Vừa ra đến cửa thì em đã khuỵ xuống , mọi người hốt hoảng chạy lại đỡ em thì may mắn cô gái nhỏ được bàn tay vội vàng của người đàn ông ôm vào lòng .
" em sao không ? Sốt cao quá vậy ?"
Wangho thở phào nhẹ nhõm khi đón được em vào lòng . Vốn dĩ chỉ muốn đến tìm em thôi nhưng không ngờ lại thấy em đi loạng choảng rồi ngã về phía trước . Cũng may lúc đó anh nhanh chân chạy đến nếu không thì nguy to đấy .
" tuyển thủ Peanut ?"
" tôi biết nhà em ấy , mọi người đừng lo để tôi đưa em ấy về cho !"
Anh chẳng mất chút sức nào bế bổng em lên rồi đi thẳng ra thang máy xuống hầm gửi xe . Em bé sốt cao đến mơ màng rồi nên dù có hỏi thế nào em ấy cũng sẽ đồng ý thôi . Em cứ tựa vào ngực anh với đôi mắt mệt mỏi .
Anh đặt em lên ghế lái phụ rồi điều khuyển xe đi về căn nhà nhỏ bé cô đơn của Minji.
" mật mã là gì ?"
" 190500"
Giọng em bây giờ đã là yếu lắm rồi , hay tay em vẫn cố dùng chút sức còn lại của mình ôm trên cổ anh tránh cho bản thân ngã ngửa ra phía sau . Wangho thảy người để em tựa vào mình nhiều hơn rồi bấm mật khẩu đưa em vào nhà . Người em nóng ran như phát hoả , cả cơ thể nhỏ dán lên lồng ngực anh như toả nhiệt . Cả đôi chân nhỏ kẹp lấy hông anh cũng yếu ớt mà run rẩy .
Anh đóng cửa lại trực tiếp bế cô bé nhỏ nhắn lên căn phòng của em . Một tay đỡ lấy gáy một tay đỡ lấy lưng , Wangho cúi người nhẹ nhàng đặt em xuống chiếc giường gọn gàng .
" sốt như thế này mà sao không xin nghỉ luôn chứ hả ? Nếu anh không tới kịp thì ai đưa em về ? Mà còn dễ dàng nói mật khẩu nhà cho người đàn ông khác như thế ? Có biết rằng rất nguy hiểm không hả ?"
Anh vừa chăm vừa mắng cô gái nhỏ kia , phải biết anh lo muốn chết đi được ấy . Có biết là nhìn em mệt như vậy anh xót thế nào không .
" đừng mắng em mà ...ư..."
Anh để chiếc khăn lạnh lên trán nhỏ liền nghe được lời phàn nàn của em . Xem kìa ngại chưa , mới hôm nọ còn quyết liệt như chuẩn bị mắng anh tới nơi mà giờ lại nũng nịu thế này đây .