Về chuyện hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố, Chaeyoung vẫn không trả lời Yang Hyun Suk. Chuyện phòng mẫu sập và bản thiết kế bị trộm, nàng cũng nói là muốn điều tra triệt để, còn phải báo cảnh sát, nhưng tất cả đều bị ông ta lấy cớ nói không muốn lộ ra tin tức trong thời gian nhạy cảm mở thầu ban khoa học kỹ thuật này. Đối với cách làm việc trái lẽ thường này của ông ta, Chaeyoung có nghi ngờ, cũng không mở miệng nhắc lại chuyện này, vốn vô cùng bận rộn dự án trang viên thể thao nay vì phòng mẫu sập và bản thiết kế biến mất khiến Chaeyoung bỗng chốc rảnh rỗi hẳn, cả ngày ăn không ngồi rồi.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nói chuyện phiếm của Hara và Hyomin. Nhưng nói xấu sau lưng người khác, nói hay không là quyền của người khác, có nghe hay không mới là lựa chọn của mình. Hai ngày nay nàng cũng nghĩ rất nhiều, có muốn tiếp tục công việc hay không, trong lòng đã mơ hồ có đáp áp. Gần 7 năm bây giờ nghĩ lại tập đoàn Yang thị không phải là nơi nàng lưu luyến cho lắm, bất kể là người hay chuyện.Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, là số lạ hoắc, Chaeyoung nhíu mày, vì tâm tình vốn không định nghe, hiển nhiên đối phương rất nhẫn nại gọi từng cuộc từng cuộc liên tiếp, còn gửi một tin nhắn. Chaeyoung khẽ thở dài, đưa tay cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra, ánh mắt bỗng dưng trợn tròn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, cộng thêm dấu chấm câu chỉ là tám chữ.
"Chị Chaeyoung, em là Bora."
Chaeyoung vội vàng gọi lại cho cô ta, dường như ở bên kia Bora đang một mực chờ điện thoại, gần như là vừa kết nối đã nghe.
"Bora?" - Chaeyoung vẫn còn không xác định, giọng nói ngờ vực dò xét. Bởi vì không có ai trộm đồ rồi còn chủ động liên lạc với người bị mất cắp, như thế thật không hợp tình hợp lý.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, mới truyền đến thanh âm nức nở của Bora, đấu tranh một hồi lâu, mới mở miệng gọi - "Chị Chaeyoung. . . . ."Chaeyoung nắm điện thoại thật chặt - "Bản thiết kế là cô lấy đi, phải không?"
Bora không nói gì một lúc lâu, nhưng Chaeyoung có thể nghe được loáng thoáng tiếng khóc sụt sùi ở bên kia điện thoại. Nàng không nói, chỉ nắm điện thoại lẳng lặng chờ cô ta cho nàng một đáp án. Một lúc lâu, Bora rốt cục cũng lên tiếng - "Chị Chaeyoung, chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút đi."
"A...." - Chaeyoung cười lạnh, không chút lưu tình - "Cô cảm thấy chúng ta còn có cái gì để nói?Nói chuyện cô làm thế nào để lấy được bản thiết kế từ phòng làm việc của tôi sao?" - Giọng nói hàm chứa trào phúng và căm giận."Thật xin lỗi." - Bora như sám hối, nhưng khăng khăng muốn gặp mặt nàng - "Chị Chaeyoung, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, em có chút chuyện muốn nói với chị."
Chaeyoung tới quán cà phê đã hẹn với Bora, Bora đã đến ngồi gần cửa sổ, phía trước bày đặt ly cà phê, cô ta quay đầu nhìn xe cộ và người qua lại ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự. Chaeyoung đi về phía cô ta, kéo ra cái ghế ngồi xuống đối diện, thả túi xách trong tay vào chỗ ngồi bên cạnh, nhìn Bora - "Trả bản thiết kế cho tôi!"Giọng nói rất bình thản, không có một chút không vui và tức giận, rất lạnh, lạnh thấu xương.
Lúc này Bora mới ngoảnh đầu lại nhìn Chaeyoung, áy náy cúi thấp đầu với nàng - "Thật xin lỗi!"
Không đợi Chaeyoung mở miệng, nhân viên quán cà phê đúng lúc đi đến, mang theo menu cười nói - "Xin hỏi hai vị cần dùng gì?"
Chaeyoung liếc nhìn Bora, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ - "Cho tôi một cốc nước trắng, cám ơn."
"Được, xin chờ một chút." - Người nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu đi xuống.
Chaeyoung lại chuyển tầm mắt đến Bora - "Tại sao? Có thể cho tôi lý do chứ?"
Bora rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt ly cà phê, rất lâu mới mở miệng - "Em cần tiền, có người ra giá, nói chỉ cần em lấy bản thiết kế trang viên thể thao đi, ông ta liền cho em 10 triệu won, em, em thật sự rất cần số tiền kia, nên em đã đồng ý."
Cô ta biết cô ta làm thế là sai, cô ta thực sự không có cách nào, trong nhà truyền tin đến nói bệnh của mẹ lại chuyển biến xấu, phải phẫu thuật tiếp, trong nhà thì đâu còn bao nhiêu tiền, năm ngoái vì bệnh của mẹ mà nhà đã vét sạch tiền rồi, tưởng là bệnh của bà đã tiến triển hơn, ít nhất sống thêm mấy năm cũng không có vấn đề gì, nhưng đột nhiên gọi điện thoại nói bệnh tình lại trầm trọng đi, phía bệnh viện ngày nào cũng giục làm phẫu thuật, cuối cùng ba và anh trai thật sự không có cách nào nữa, mới gọi điện thoại cho cô ta. Ngay khi cô ta đang vội vã lo liệu tiền bạc thì người nọ nói chỉ cần cô lấy bản thiết kết trang viên thể thao đi, sau đó biến mất mấy ngày, như thế ông ta sẽ cho cô ta 10 triệu won. Cô ta thật sự rất cần số tiền kia, có 10 triệu won này mẹ có thể làm phẫu thuật rồi, không biết sau khi phẫu thuật tính mạng của mẹ có thể kéo dài bao lâu, có lẽ mấy năm, có lẽ mấy tháng, nhưng bảo cô ta trơ mắt nhìn mẹ đau đớn mà không nghĩ cách, làm con gái, cô ta làm sao có thể làm được, vì mẹ, cô ta đã làm hại Chaeyoung.

BẠN ĐANG ĐỌC
TOGETHER FOREVER
FanfictionTOGETHER FOREVER - CHAELISA RE-UP & RE-EDIT First Editor: YenNhilaminh1 Full Editor After: Chaelisa_cv ------------------------- Mình Re-up truyện này lên lại Wattpad cho mọi người cùng đọc và edit lại những lỗi chính tả, những chỗ sạn còn trong tru...