Chương 7

108 16 3
                                    

"Không, con ơi, con ơi...! Cầu xin các người! Làm ơn, đừng bắt nó đi, tôi cầu xin các người...!"

Tiếng gào khóc thê lương của người phụ nữ già nua
như thêm một nhát cắt đau đớn vào bầu không khí bức bối đầy khó chịu ở vùng quê nghèo nàn này.

Cảm thấy quá phiền phức, gã đàn ông lực lưỡng đạp bà ta một cái khiến bà ngã nhào xuống đất. Máu tươi từ trong miệng hộc ra nhưng người phụ nữ già vẫn cố vươn tay hướng về phía đứa con đáng thương của mình đang bị mấy tên đàn ông khốn kiếp lôi đi. Cô con gái chỉ có thể kháng cự trong sự bất lực, từng chút từng chút một bị người ta kéo đi, nhìn mẹ mình bị người ta ức hiếp mà chẳng thể làm gì ngoài khóc lóc, van xin đám ác ôn dừng tay. Chẳng mấy chốc sự ồn ào này đã đánh động đến những nhà xung quanh. Mọi người ùa ra xem. Nhưng khi hiểu chuyện gì đang xảy ra thì những người dân ấy chỉ có thể cố làm ngơ. Họ không phải không thông cảm cho hai mẹ con nhà kia, họ không giúp được. Họ hoàn toàn không có khả năng đánh được mấy gã to con lực lưỡng kia.

"Khóc cái gì mà khóc, con gái bà được ông chủ chúng ta để mắt là phúc phận ba đời nhà bà!" Gã đàn ông già nhăn nheo, teo tóp với khuôn mặt hung dữ ném vào mặt bà lão đáng thương ấy một sấp giấy:

"Nợ của nhà bà ông chủ bọn ta xóa cho đấy. Liệu mà biết điều nghe chưa. Yên tâm, con gái bà gả cho nhà giàu chắc chắn sẽ được ăn sung mặc sướng. Ha ha ha..."

"Tụi bay, giải cô ta đi."

"Mẹ ơi..."

Người đàn bà nhìn sấp giấy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hằn sâu dấu vết của cuộc đời bạc bẽo. Bà lại mờ mờ nhìn thấy đám tay sai của lão ác bá kéo con gái bà đi.

"Không..." Bà cố sức trườn tới, đôi tay gầy gộc ôm lấy chân một tên tay sai, thoi thóp van xin "Cầu xin các người...con gái...aaa...".

Gã đàn ông thấy ống quần và giày của mình bị máu của người đàn bà kia vấy lên lập tức giơ chân đạp vào mặt bà.

"Mẹ!!" Cô con gái gào thét thê lương.

Đạp một cái vẫn chưa hả dạ, gã giơ chân đá bà ta thêm mấy cái.

"Dám làm bẩn giày của ông hả? Không biết điều cút đi mà còn dám vào vướng víu tay chân của ông!!"

"Chết đi..."

"Đi chết đi..."

"Thứ tiện dân khốn kiếp!!"

"Aaaaaaa..."

Trời đất như đảo lộn, mùi tanh tưởi của máu xông thẳng lên mũi. Gã khốn đó lăn lốc trên mặt đất khổ sở ôm mặt la oai oái. Hai mắt gã hằn tia máu nhìn lên kẻ gan to tày trời. Vừa định há miệng ra lệnh cho mấy tên tay sai dạy dỗ tên kia thì máu miệng hộc ra. Hai cái răng bị đấm gãy.

Bốn năm tên tay sai đang đi thấy vậy thì nhào vào tính sổ kẻ gây rối kia. Chúng hất cô gái qua một bên, kéo tay áo lao vào đấm đá. Dù vậy chàng trai ấy một chút bối rối cũng không có. Nắm đấm vung ra vừa chuẩn vừa mạnh hạ gục một tên, xoay người tung cước đá văng một tên khác. Nhanh như chớp đoạt gậy của một gã, vung gậy như múa kiếm đánh cho đám ác không dậy nổi. Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, người kia ngạo nghễ liếc nhìn đám người không bằng rác rưởi dưới chân.

"Cút!"

...

Thấy mẹ mình đã qua cơn nguy kịch, cô gái cảm kích liên tục dập đầu cảm ơn ân nhân.

"Đứng dậy đi. Chuyện nên làm, nên làm thôi."

Người kia từ từ đỡ cô gái dậy. Đợi cô gái khóc xong mới hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện. Càng nghe sắc mặt của hắn càng tệ, hai bàn tay đặt trên bàn từ lúc nào đã siết chặt thành hai nắm đấm.

***

Hwarang để lại ít tiền cùng thuốc cho hai mẹ con nhà nọ rồi tạm biệt rời đi. Bóng cậu chẳng mấy chốc chìm vào đêm tối. Một con đom đóm mang ánh sáng nhỏ bay đến trước mặt cậu, soi mờ mờ gương mặt đẹp thoát tục. Chàng hoàng tử ngẩng mặt nhìn vào hư không, giọng nói trầm ấm lộ rõ mệt mỏi ân ẩn tức giận.

"Hanbin biết phải không?"

Hàng ngàn hàng vạn con đom đóm ùa đến khoảng không đen tối phía trước, mặt đất vẽ ra một vòng tròn nhỏ tỏa ánh sáng xanh ngọc. Chàng trai nhỏ nhắn mặc áo choàng đen từ từ hiện ra. Anh bình thản vươn tay về phía cậu. Trải qua bao nhiêu năm giọng nói anh vẫn trong trẻo như ngày đầu gặp mặt.

"Hwarang à, về thôi."

[HWABIN ver] Hoàng tử và Phù thuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ