Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bé, cười cười, chớp mắt, sau đó cúi đầu nhìn quân cờ của mình.
Kỳ Kỳ cũng cúi đầu.
Sau đó, bé liền nhìn thấy Tiêu Chiến đẩy một viên cờ về trước một bước, sau đó y liền nhảy hai bước giống y như thủ pháp của Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ nhìn, lại thấy y thay đổi một vị trí, sau đó viên cờ từ thứ ba đếm ngược liền có thể nhảy lên. Bé nhìn Tiêu Chiến nhảy từng bước, cuối cùng thế nhưng có thể trực tiếp nhảy tới đối diện.
Bé hơi kinh ngạc nhìn về phía y, liền thấy Tiêu Chiến ôn nhu cười, động tác trong tay vẫn đâu vào đấy.
Rất nhanh, màu sắc hai bên quân cờ điên đảo, một lần nữa biến thành tam giác.
Tiêu Chiến buông xuống một viên cờ cuối cùng, ngữ điệu nhẹ nhàng nói, "Chú thắng."
Kỳ Kỳ nhìn y, đôi mắt không chớp, thật lâu sau đó, mới buông mắt xuống, lông mi thật dài giống như cái móc nhỏ, bé nhìn bàn cờ một lần nữa trở về vị trí cũ, chậm rãi cầm lấy một viên thả xuống.
Tiêu Chiến phát hiện bé rất nhanh học được phương pháp nhảy của mình, bé trí nhớ rất tốt, thật nhanh liền sửa được sai lầm trước đó của mình, nhảy lên ô vuông thứ ba đếm ngược, bé hình như có chút đắc ý, ngẩng đầu mang theo chút giảo hoạt nhìn Tiêu Chiến liếc mắt một cái, Tiêu Chiến liền duỗi tay vỗ tay cổ vũ bé, "Thông minh."
Kỳ Kỳ nhẹ nhàng cắn môi, tiếp tục đi bước tiếp theo, nhưng bé cũng không đắc ý được bao lâu, bởi vì lúc nhảy đến chính giữa, bé phát hiện mình sao cũng không nhảy tiếp được.
Hàm răng bé không khỏi tăng thêm chút lực đạo, cắn môi dưới có hơi trắng bệch, Tiêu Chiến đang định kêu bé nhả ra, liền thấy bé thả lỏng, phồng má lên, tức giận rồi lại bình tĩnh đem quân cờ trở về vị trí cũ lần nữa. Bé ngẩng đầu, cũng không nói lời nào, liền nhìn Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến thiếu chút nữa bị bé chọc cho cười, đành phải cúi đầu, lại lần nữa làm mẫu cho bé.
Kỳ Kỳ nhớ kĩ, sau khi y nhảy xong, đã bắt đầu tự mình học nhảy một lần nữa, chỉ là dù sao bé vẫn còn nhỏ, tuy rằng thấy được quá trình giải đề đưa ra đáp án tiêu chuẩn, nhưng luôn khó tránh khỏi bước đi lậu hạ, mỗi một lần quên mất hoặc là đi nhầm, thì nhảy lại về vị trí cũ, sau đó nhìn về phía Tiêu Chiến , ý bảo y làm lại một lần.
Tiêu Chiến nhìn bé một lần lại một lần làm lại, nhưng thật ra đã thay đổi triệt để cách nhìn, cảm thấy đứa bé trước mặt lợi hại hơn nhiều so với mình tưởng.
Y vốn tưởng rằng Kỳ Kỳ chỉ là thông minh, nhưng hôm nay xem ra, không chỉ là thông minh. Bé bình tĩnh, tự chủ hơn nhiều so với đứa nhỏ bình thường, còn nhỏ như thế lại có thể không cao ngạo không nóng nảy, không chê phiền toái một lần lại một lần về vị trí cũ đi lại. Tiêu Chiến cảm thấy, đứa nhỏ này, bình tĩnh hơn mình khi còn nhỏ nhiều.
Kỳ Kỳ hạ năm lần không sai biệt lắm, rốt cuộc cũng thành công.
Bé nhìn màu sắc quân cờ điên đảo, đắc ý nhìn về phía Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến không chút bủn xỉn vỗ tay cho bé, khen ngơi, "Con thật lợi hại."
Kỳ Kỳ tựa hồ có hơi thẹn thùng, khẽ mỉm cười, không nói lời nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
( Bác Chiến Ver) XUYÊN THÀNH HÔN PHU CỦA ẢNH ĐẾ P1
FanfictionChuyển ver từ truyện XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ Tác giả : Lâm Áng Tư Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Xuyên thư, HE, Sinh tử, Chủ thụ, Hài hước, Giới giải trí, 1x1