10. Bị ốm

95 14 4
                                    

"À dạ vâng... Cháu là Hwang Y/n ạ." ông cười rồi vỗ vai cô, ra hiệu cho hai người họ mau chóng ngồi xuống.

"Chà, anh hai à. Minho quen được cháu này có phải là anh rất ưng ý rồi không?" chú của Minho nói rồi ba anh cũng phì cười, họ nhìn cô.

"Bác hỏi lại cháu cho chắc, anh trai cháu là Hwang Hyunjin đúng chứ? Ba mẹ Hwang khéo lắm, hai anh em vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay." ba của Minho nói chuyện rất từ tốn, khác hẳn so với những gì cô tưởng tượng.

"Dạ đúng rồi ạ." Y/n lễ phép gật đầu.

"Muốn gặp ba mẹ cháu khó thật đấy. Mới về được một ngày mà nay họ lại tiếp tục sang Pháp rồi." Ba Minho nói làm cô thoáng ngạc nhiên, không rõ là hành tung của ba mẹ cô đều được biết đến rộng rãi như vậy hay là do họ có quan hệ tốt với nhau.

Gia đình cô cũng là một doanh nghiệp có chỗ đứng trong thị trường nội thất nhiều năm qua. Từ khi ba mẹ giao cho Hyunjin hỗ trợ tiếp quản công ty, tiếng tăm lại càng tăng vọt, độ tin cậy và chất lượng của sản phẩm của công ty rất được lòng người tiêu dùng. Y/n không thường quan tâm về chuyện của công ty nhưng cô thừa hiểu thái độ vừa rồi của hai ông Lee. Họ chắc hẳn đang nôn nóng để rước cô về nhà luôn rồi. Nếu gia đình cô và tập đoàn SLE hợp tác thì biểu đồ giá cứ thế mà tăng dần đều mất thôi.

Lee Minho cũng khôn hơn cô tưởng nhiều. Anh nằng nặc đòi cô đi cùng chắc là vì lý do này. Ba anh chịu huỷ hôn với gia đình kia thì anh phải dẫn về được một cô gái xứng tầm, nếu không thì cũng coi như là công cốc.

Bữa tiệc hôm nay còn để gia đình anh khánh thành một dự án mới vào mùa thu năm nay. Ba và chú của anh rời bàn tiệc để làm lễ và phát biểu còn cô và anh chỉ ngồi đó thôi. Y/n mãi nhìn ngó xung quanh, đến khi bắt gặp Minho im lặng hơn thường ngày, tay anh đan vào nhau, mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Anh ổn không?" Y/n ghé sát lại gần, giọng cô gần ngay bên tai khiến anh tập trung trở lại. Chưa kịp trả lời thì ba và chú Lee đã về lại bàn tiệc, Minho chỉ gật nhẹ đầu.

Y/n rút tờ khăn giấy đặt trên bàn lau mồ hôi cho anh, Minho nhìn cô dịu dàng rồi mỉm cười. Cả hai người họ đều không ai giả vờ làm điều đó.

Hai ông thấy bọn nhỏ ân cần với nhau thì thấy thú vị trong lòng. Không khí giữa mọi người với nhau cũng tự nhiên hơn nhiều. Do cả tháng nay chú Lee đi công tác nên bây giờ khi gặp lại, cả ba và Minho đều phải tiếp rượu của chú. Họ nói về nhiều chuyện khác nhau nhưng vẫn tránh nói chuyện làm ăn để Y/n có thể tham gia vào. Y/n cũng sợ mình non nớt sẽ nói bậy điều gì đó nên ban đầu còn kiệm lời, lúc sau cũng thoải mái hơn đôi chút khi họ cùng nhau nói về chuyện tuổi thơ của Minho.

Trong suốt cả buổi trò chuyện cô vẫn lén quan sát Minho để xem anh có ổn không, đã đang ốm còn phải uống nhiều rượu thế này thật sự là không ổn tí nào. Minho cũng bắt gặp ánh mắt đó của cô vài lần, anh không nói gì chỉ tự tiện đưa tay bàn tay nóng hổi của mình cầm lấy tay cô đang đặt ở dưới rèm bàn. Y/n muốn liếc anh lắm nhưng để diễn tròn vai thì cô cũng chỉ có thể ngồi im đó.

Minho lại nghịch thêm, anh dùng đầu ngón trỏ xoa xoa hình vòng tròn trên mu bàn tay cô, tạo cho cô một cơn sóng trào dồn nén nơi lồng ngực, cảm giác bản thân có thể ngồi không vững vì hành động này của anh. Y/n vẫn ngoan ngoãn ngồi im, từ chối sự thật rằng mình đang có hơi tận hưởng hơi ấm từ bàn tay của anh, cả cái xoa dịu dàng đó nữa. Minho được dịp biến Y/n trở thành bộ dạng không khác gì mèo con thì hài lòng, khoé mắt khẽ cong lên.

LEE KNOW - UNDERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ