11. Im lặng

131 15 12
                                    

Sáng hôm sau,

Y/n đứng thẫn thờ nhìn mình trước gương, cảm nhận được cả cơ thể đang nóng dần lên dù cho không khí đang rất mát mẻ, đầu cô cũng ong ong khó chịu, chắc là đã bị Minho lây bệnh mất rồi.

"Sao giờ này còn chưa thay đồ nữa?" Hyunjin chuẩn bị xong từ sớm đợi cô đến giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi đâu thì lên phòng cô, cứ thế mà xông thẳng vào.

"Em dậy hơi muộn tí." giọng Y/n lí nhí không có chút năng lượng.

"Hôm qua đi đâu mà nay trông tơi tả vậy?" Hyunjin ngồi xuống giường cô, chăm chú quan sát biểu cảm em gái mình.

Y/n bị anh thăm dò thế thì lắp bắp "À, em đã bảo là đi chơi tí thôi".

Cô trả lời như thể là mình đang cố che dấu tội sự gì đó là cũng làm như là không có gì về Y/n mà Hyunjin không biết. Anh để ý thấy biểu hiện này của cô nên cũng muốn hỏi thêm.

"Làm cái gì mà không muốn cho anh biết?" Y/n thở dài, quyết định dùng tuyệt chiêu duy nhất suốt mười mấy năm qua. Cô bẽn lẽn đi đến ngồi cạnh Hyunjin, chớp chớp mắt đầy tội nghiệp.

"Em sẽ kể cho anh sau được không? Bây giờ em đang hơi mệt." Hyunjin thở dài, nghe cô bảo thế nên đưa tay lên trán cô sờ thử.

"Sao nóng vậy nè, mặt cũng đỏ hết lên rồi đó. Thôi ốm rồi nghỉ ở nhà đi, anh tới xin phép cho." anh nhăn mặt nói.

"Thôi em đi học được mà." Hyunjin búng trán cô.

"Bệnh thì nghỉ đừng có nói nhiều. Đến lớp rồi lây bệnh báo hại bạn bè thầy cô."

Thế rồi Y/n cũng quyết định nghỉ một bữa. Do còn ốm chưa đến nỗi nào nên cô xuống bếp tự nấu chút cháo để ăn. Ăn xong lại ngồi xem tivi một lát, thấy càng lúc càng không ổn, cơ thể cô bắt đầu mệt rệu rã nên Y/n lên phòng nằm nghỉ.

Vừa đặt tấm thân nhức mỏi xuống nệm vừa rên rỉ, Y/n thầm mắng Minho chết tiệt. Nhớ lại chuyện anh đã làm vào tối qua thì lại càng tệ hơn nữa, đầu óc cô chợt choáng váng hẳn đi. Y/n nhớ lại cơ thể Minho đã tiếp xúc với mình thế nào, thân người anh nằm gọn trong lòng cô vừa vặn ra sao và cả cái hôn đó của anh cũng thật... Điên mất thôi.

Cô hoang mang không biết sắp tới mình phải đối diện với anh thế nào đây. Thật lòng mà nói thì cô không ghê sợ hay chán ghét gì ngày hôm qua, có lẽ cô đã bị nhan sắc làm cho mờ lý trí mất rồi. Nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo để hiểu rằng mình không nên vướng vào những thứ này với Minho. Quan trọng nữa là, Minho lúc đó đã say, anh có thể sẽ chẳng nhớ được gì và Y/n thì không có mặt mũi nào để nhắc lại cho anh biết mọi chuyện đã xảy ra.

Suy nghĩ lung tung một hồi thì Y/n cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

_____

Hai hôm sau cô mới đi học lại nổi, trong những ngày đó thì ba mẹ cũng đã về để chăm sóc cho cô. Hyunjin vô tội bị mắng cho một trận vì để cô thành ra thế này.

Và nếu Y/n bị dở hơi, cô sẽ cho rằng mình không khỏi bệnh được nhanh chính là do Minho. Anh đã không liên lạc với cô mấy ngày liền, cả hôm tập luyện ngoài giờ cô không báo với anh là sẽ nghỉ, anh cũng không có tí động tĩnh nào. Điều này làm cô hoài nghi, không lẽ anh lợi dụng được cô rồi sủi mất tiêu như thế sao?

LEE KNOW - UNDERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ