Special:(I Miss You) Like A Wound That Never Heals (7)

53 6 2
                                    


 V

"Kể từ ngày thi triển thuật thức đó, cậu cảm thấy thế nào rồi, Gojo-kun?"

Ông Takeda, chủ của ngôi nhà cổ hai tầng tọa lạc nơi triền đồi, cất giọng khàn khàn hỏi thăm Gojo Satoru sau khi nuốt miếng bánh ngọt xuống thực quản, rồi tráng miệng bằng một ngụm trà Earl Grey.

"Ngoại trừ một số cơn đau thoáng chốc ở ngực trái ra thì không có gì đáng quan ngại cả. Cảm ơn ông đã quan tâm."

Vừa nói, gã đàn ông tóc đen vừa nhấc đĩa bánh kem trái cây đặt trên kệ bếp lên, chậm rãi bước tới chiếc ghế đặt đối diện ông chủ nhà khả kính. Đợi gã ngồi yên vị xong, Takeda-san liền nâng chiếc ấm sứ kiểu Anh điểm lấm tấm những bông hoa Dã tường vi bằng hai tay, chậm rãi rót trà vào chiếc ly đặt trước mặt gã chú thuật sư trẻ tuổi với một cung cách lịch thiệp và trang nhã tuyệt vời. "Mời cậu" Ông nhỏ nhẻ mời trong một điệu thoái lui duyên dáng, bàn tay mở rộng vẽ một đường vòng cung mềm mại giữa không trung. Cái khí chất quý tộc tinh anh thấm sâu trong cốt tủy, ghi khắc lên từng đoạn mạch gen đơn và kép, lúc này, phát tiết rực rỡ ra bên ngoài qua từng dáng điệu, cử chỉ nhẹ nhàng, nhỏ nhặt, như hương hoa hồng theo cơn gió chớm lan xa.

Gojo Satoru biết tới ngôi nhà cổ kính này cùng chủ nhân của nó qua lời giới thiệu của một người bà con xa hơn cả Yuta. Naoyuki Takeda-san là một chú thuật sư đã về hưu sau khi tích lũy cho mình hơn ba mươi năm kinh nghiệm khử triệt nguyền hồn. Hiện tại, ông ngày ngày bận rộn bù đầu với công việc quản lý văn phòng dịch vụ tang lễ do người vợ quá cố gửi gắm lại tại thị trấn nhỏ hiền hòa ven biển miền Nam. Hồi còn năng nổ lăn lộn trong giới chú thuật sư đầy rẫy tai ương và hiểm họa, ông là người đàn ông bá khí ngút trời, một đàn anh thân thiết của Yaga-sensei, một người thầy tận tụy của các dàn học sinh năm cuối trường Cao Chuyên phân nhánh Đông Kinh, và hơn hết thảy, một nhân viên gương mẫu điển hình trong mắt đám hội đồng ồn ào, rắc rối. Tuy nhiên, cũng chính bởi vì tính mẫn cán và sự nhiệt huyết đối với công việc đó, Takeda-san hoàn toàn sao nhãng chuyện gia đình. Suốt một thời gian dài, nhẩm tình thì khoảng chừng hai năm rưỡi, ông gần như quên bẵng sự tồn tại của người vợ tảo tần và cậu con trai ngoan ngoãn, lên đường bôn ba khắp xứ sở sương mù để truy lùng những nguyền hồn đặc cấp chưa từng được nhắc tới trong cuốn "Chú Linh Khảo Cứu" của Nhật Bản. Sau bốn tháng kể từ ngày chú thuật sư cấp một Naoyuki Takeda trở về cố hương, tài liệu về nguyền hồn ngoại ông đệ trình được ban giám hiệu thông qua và đưa vào chương trình giảng dạy, còn bản thân ông thì được thăng lên bậc "đặc cấp" kèm theo lương thưởng đề huề. Hai năm tiếp theo, ông không về thăm gia đình đang sinh sống ở hòn đảo miền Nam chan hòa nắng ấm lấy một lần mà cống hiến toàn bộ tâm sức cho sự nghiệp đào tạo thế hệ chú thuật sư xuất chúng tương lai. Cho tới một buổi sáng tháng Tư, giữa lúc đang ngồi trên con tàu hỏa rầm rập lăn bánh tiến về phía Tây, ông nhận được cuộc gọi từ người chị dâu đã lâu không liên lạc, hớt hải thông báo việc vợ ông đang bệnh nặng, sợ khó lòng qua khỏi ải này. Gan ruột ông rối bời. Thần kinh ông căng cứng như dây đàn. Hiển nhiên là ông muốn mau chóng trở về bên người vợ tào khang, nhưng an nguy của cả một thành phố đang đè nặng trên đôi vai rắn chắc như đồng của ông. Khi khẽ lẩm bẩm câu xin lỗi, và nhấn nút ngắt cuộc gọi, ông biết cuộc đời mình đã tận. Kể từ giây phút này trở đi, "Naoyuki Takeda" chẳng gì hơn một cái xác không hồn.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: May 07 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Gojo Satoru x Geto Suguru/ Goge/Satosugu] Good-bye Summer BlueNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ