Chương 17 H

104 11 2
                                    

Ngọc Thanh Sương đầu lưỡi trên nữ hài da thịt liếm qua. Mềm mại ấm nóng cảm giác rất tuyệt.

Nàng vùi mặt vào nữ hài cổ, lưỡi  liếm qua nhẹ mút, cứ thế vài lần da thịt nữ hài nháy mắt nhiễm đỏ cực kỳ đẹp mắt.

Tầm mắt dừng tại nữ hài vừa phát dục ngực, tuy không lớn nhưng cầm nắm rất vừa tay. Ngọc Thanh Sương tay chơi đùa xoa nắn rất nhanh nhũ hoa dựng thẳng. Không khách khí lập tức ngậm lấy, trong miệng hàm chứa mềm mại xúc cảm, đầu lưỡi vuốt vuốt kia nhũ hoa.

"Ưm~" nữ hài dần có phản ứng miệng nhỏ kêu vài tiếng.

Ngọc Thanh Sương nghe được càng kích thích dục vọng trong người, hai tay dời xuống phía dưới nữ hài chi gian hai chân, đối tiểu huyệt thăm dò.

"Thật ướt, hư tiểu hài tử" Ngọc Thanh Sương nhìn bại lộ thân thể nữ hài phía dưới đã sớm ướt át.

Nàng dịch người đem chính mình huyệt khẩu ngồi lên Văn Nhiệm đùi nhỏ không ngừng cọ xát.

"Ưm...thật thoải mái" Ngọc Thanh Sương thanh âm rên rỉ, huyệt khẩu mở rộng tăng diện tích tiếp xúc. Ngọc Thanh Sương không ngừng đỉnh eo hai tay ở Văn Nhiệm trước ngực xoa.

Văn Nhiệm rốt cuộc bị nháo tỉnh, cảm giác kì quái sinh vật ở nàng chân dán vào thời điểm mở mắt lập tức kinh hồn tán đảm.

Văn Nhiệm hai mở to không thể tin nhìn tình cảnh xấu hổ trước mắt, vị kia quý phi thế nhưng thân thể không mảnh vải che thân trên người nàng thác loạn.

"Mẫu phi! Ngươi..." lời nói bị cắt ngang đối phương đem nàng ghì chặt hôn môi.

"Ưm.." Văn Nhiệm biết nàng thời điểm này giãy giụa vô ích, môi bị đối phương ngậm lấy mút vài lần, Ngọc Thanh Sương lưỡi bị cản trở tiến vào trong, lập tức cắn nhẹ vào môi đối phương.

"A! Ưm..." Văn Nhiệm bất ngờ bị đau kinh hô, nhân cơ hội này Ngọc Thanh Sương lưỡi tiến vào như tiểu xà bò khắp nơi trong Văn Nhiệm khoan miệng.

Văn Nhiệm khó khăn hít thở, lưỡi bị kia mềm mại ấm nóng lưỡi cuốn lấy day dưa qua lại.

Ngọc Thanh Sương cuồng nhiệt hôn đem mềm mại lưỡi nhỏ ngậm lấy mút, Văn Nhiệm hai mắt mở to, đã sớm không thể khống chế thân thể.

Thời điểm rời đi Ngọc Thanh Sương bên môi còn lưu tiểu hài tử nước bọt.

Vừa rồi nụ hôn lấy đi của nàng không ít không khí, Văn Nhiệm thở gấp, cử động tay cảm giác chính mình bị trói.

"Mẫu phi, ngươi cho ta cởi trói" Văn Nhiệm nhìn đối phương sắc mặt nhiễm hồng, kia thân thể trắng nõn nà, nàng cố sức vùng vẫy, chân loạn xạ đạp, kia vô tình đầu gối lại cọ Quý Phi chân tâm.

"Ưm... Ngươi nha đầu này" Ngọc Thanh Sương đem nữ hài chân kẹp lấy.

"Ngọc Thanh Sương, cởi trói!" Văn Nhiệm thanh âm run rẩy, hai đùi bị kẹp chặt khiến nàng không thoải mái, cảm nhận kia ướt át vị trí tiếp xúc da thịt.

"Ngươi vô lễ, đến bổn cung quý danh cũng dám gọi thẳng" Ngọc Thanh Sương nói xong liền cắn vào vai đối phương.

"A!"

Văn Nhiệm ăn đau nước mắt nhanh chóng chảy ra, nàng biết đây là phản ứng sinh lý, này thân thể quá mẫn cảm.

Ngọc Thanh Sương ở đó liếm láp gặm cắn một lúc mới dời sang môi xuống tiểu hài tử trước ngực.

"thật là không thoải mái, ngươi hầu hạ bổn cung đi" dứt lời trực tiếp đem Văn Nhiệm tay đưa xuống chính mình hạ thể.

Văn Nhiệm cả kinh rút tay về ngặt nỗi đối phương giữ quá chặt đem nàng ngón tay ở kia địa phương vuốt ve.

Thanh âm rên rỉ của nữ nhân xen lẫn tiếng thở gấp vang vọng, Ngọc Thanh Sương vừa ấn tay tiểu hài tử vừa kết hợp eo chuyển động lên xuống.

Văn Nhiệm ngón tay bị ấm nóng cảm giác bao bọc, nàng biết hiện tại tình cảnh như thế nào nhưng lại vô phương trốn thoát.

Ngọc Thanh Sương rất nhanh liền cao trào, dịch thủy từ hoa huyệt chảy ra lan đến Văn Nhiệm trên bụng.

Văn Nhiệm thấy đối phương từ trên người mình rời khỏi, nghĩ là này kinh hãi sự tình kết thúc thật không ngờ đến, Ngọc Thanh Sương ngồi giường mở rộng hai chân.

Văn Nhiệm bị đẩy xuống giường, quỳ trên thảm lông. Tầm mắt vừa hay đối diện với hoa huyệt.

Dịch thủy vẫn còn chảy Văn Nhiệm nhắm mắt thật sự không muốn nhìn này địa phương.

"Mau cho bổn cung khẩu giao"

Ngọc Thanh Sương nhìn đối phương ngờ nghệch hai mắt nhắm chặt, nàng lập tức đem người đầu đẩy vào bản thân hoa huyệt.

Tuy không nhìn thấy nhưng cảm giác thập phần rõ ràng, ướt át mềm mại thịt non chạm vào nàng môi, Văn Nhiệm lùi sau, cổ liền bị một bàn tay giữ lấy cố định.

"Mau liếm nhanh lên" Ngọc Thanh Sương thời điểm kia môi nhỏ chạm vào nàng hoa huyệt, khoái cảm đột ngột ập đến, Ngọc Thanh Sương nhịn không được nhích eo về phía trước, hai chân kẹp đầu tiểu hài tử.

"Ưm..."

Cảm nhận kia mềm mại đinh hương lưỡi len lỏi bên trong hoa huyệt, hai bên thành thịt co rút hút chặt lưỡi nhỏ. Văn Nhiệm không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được trên mặt ướt át, lưỡi chậm rãi bên trong liếm láp.

"Ưm, nhanh một chút" Ngọc Thanh Sương hơi thở gấp gáp, tay xoa xoa mái tóc tiểu nữ hài.

Văn Nhiệm cảm giác trong miệng tồn tại chất lỏng, nó không ngừng chảy xuống nàng cổ họng. Lưỡi bị siết chặt, Văn Nhiệm không thể thu lại, đột ngột lượng lớn dịch thủy chảy ra tất cả đều hướng nàng trong miệng đổ xuống, Văn Nhiệm giãy giụa, dịch thủy không ngừng chảy khiến nàng bị sặc nước.

Ngọc Thanh Sương lần thứ hai cao trào, thân thể thả lỏng ngã trên giường, Văn Nhiệm nhân cơ hội này trốn thoát. Đối phương nắm lấy nàng tay kéo ngược về sau, Văn Nhiệm lập tức ngã vào lòng Ngọc Thanh Sương, nàng liếm liếm tiểu nữ hài vành tai, sau đó ngậm lấy trực tiếp gặm gặm.

"Ưm, mẫu phi"

[BH-Tự viết] Xuân Phong Lưu Quang Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ