Chương 14:Tôi có vợ rồi.

575 52 6
                                    

Ngày hôm đấy , anh tan làm về sớm , vốn định đến xem vết thương người kia ra sao rồi , liệu có còn đau không? Liệu có còn ủy khuất vì người anh chọn không phải là em hay không? Anh còn muốn xem bộ dáng ngốc nghếch mong chờ anh của Tùng Dương có thể đáng yêu đến mức nào nữa? Bùi Anh Ninh chậm rãi cước bộ trên hành lang bệnh viện rồi tạt vào ngã rẽ gần phòng bệnh của em, cũng không nghĩ đến ở đây anh lại có thể gặp lại một người quen thân.

- Anh Ninh ... là anh sao?

Lệ Mẫn Hàn cũng chỉ định đến bệnh viện tái khám lại vết mổ sau khi sinh , ngờ đâu lại gặp được người quý giá nhất đời mình ở đây. Cô hớn hở ghé sát lại bên anh , như một thói quen cầm lấy tay anh rồi đặt lên má mình , chậm rãi cảm thụ hơi ấm từ người đàn ông này.

- Đừng như vậy.

Bùi Anh Ninh nhíu mày một cái , đầu óc cũng tự nhắc bản thân mình nên tránh xa cô gái này một chút , nếu anh cứ thân mật với cô như vậy chắc chắn sẽ làm người kia đau lòng , Tùng Dương đau lòng , anh cũng không vui nổi. Vả lại , quan hệ của bọn họ bây giờ cũng chỉ vỏn vẹn , gói gắm được trong hai chữ " người cũ " mà thôi , cả hai đều đã lập gia đình , anh cũng còn phải chăm lo cho em nhỏ nhà mình , thế mà lại đi thân mật với một cô gái khác , Tùng Dương không trách anh thì anh cũng tự chửi bản thân mình sắc lang , bạc nghĩa.

- Em ly hôn rồi.

Lệ Mẫn Hàn thấy anh không muốn quan tâm đến mình càng muốn lấn tới , người này nhất định sinh ra chỉ để là của cô , của riêng cô mà thôi. Tùng Dương kia là cái thá gì chứ? Bùi Anh Ninh lấy em cũng chỉ vì bị ép buộc , vì không thể phản kháng lại lời cha mẹ mà thôi.

Hôn nhân sắp đặt!

Anh Ninh người này lúc ở hoàn cảnh hiểm nguy như vậy cũng đã chọn cô , bỏ mặc người vợ trên danh nghĩa kia , không phải hay sao? Tùng Dương muốn dành đi người cô yêu thương nhất? Đừng có mà ở đấy nằm mơ nữa.

- Em nói gì?

- Em ly hôn , đứa nhỏ để anh ta nuôi , dù sao giữa bọn em cũng chưa từng tồn tại thứ cảm giác gọi là " yêu thương".

Bùi Anh Ninh quay người đi , không muốn quan tâm mấy lời người đối diện nói nữa , anh đến đây chỉ vì gặp Tùng Dương mà thôi , những việc khác anh không muốn mất thời gian nghe , càng không muốn nhúng tay vào.

- Anh Ninh , mình quay lại đi! Em biết anh cũng không có tình cảm với người kia , hà cớ gì phải tự làm khổ bản thân mình như vậy?

Anh đúng thật là đã cạn tình cạn nghĩa với người con gái này thật rồi , rõ ràng hôm ấy nếu không có Tùng Dương thì cô có thể mất mạng , thế mà ngay lúc này Lệ Mẫn Hàn hắn từng yêu thương lại buông lời cay độc muốn chia rẽ hai người bọn họ.

-Tôi có vợ rồi.

Bùi Anh Ninh không muốn vòng vo , đáp lại một câu rồi quay bước , thời khắc này ,ngoài Tùng Dương ngốc nghếch , nhu nhược , luôn thương yêu anh ra thì những người khác anh đều không muốn nghĩ đến.

- Nhưng...

Lệ Mẫn Hàn không can lòng , vô cùng gấp rút chạy theo ôm lấy người đàn ông cao lớn với tấm lưng thẳng tắp kia , hắn muốn bỏ rơi cô ư? Không dễ như vậy đâu.

Anh thở dài một cái , nhẹ nhàng gỡ tay đối phương ra , sau đó mới ôm cô một cái.

- Tôi có thể ôm em , nhưng không thể yêu em như ngày trước nữa.

Việc cuối cùng anh làm được cho mối tình đầu của anh chỉ có vậy, một cái ôm cũng là để chấm dứt tất cả. Ninh điềm nhiên chào " người quen" một tiếng , tiêu sái bước về phía phòng bệnh của người anh thương , tâm trí một chút cũng không có chỗ dành cho Lệ Mẫn Hàn nữa , cô gái này ann thực sự nên quên và cũng đã quên thật rồi.

Cứ coi như bọn họ có duyên nhưng lại không có phận , nhân duyên cũng như sợi chỉ đỏ , cắt đứt rồi làm sao nối lại được như cũ?

Anh ôm cô cũng không phải việc gì thẹn với lòng , coi như bạn bè , rất lâu sau này có muốn cũng không thể gặp được , cho nhau một chút kỷ niệm thì đã sao? Nhưng hành động của anh vô ý lại lọt vào tầm mắt của Tùng Dương , em nào có biết được anh đến đây vì mình , em chỉ biết rằng , Bùi Anh Ninh đối với em luôn là ghét bỏ , lạnh nhạt.

Cũng tốt , thấy anh như vậy , sau này có thể bớt yêu thương anh đi một chút , sau này xa lìa rồi cũng không phải đau khổ nhiều nữa.

.

.

.

.

.

.

- Ăn đi.

Anh đặt phần cơm đã mua sẵn lên bàn nhỏ của bệnh nhân , mặt mày vẫn không một chút biểu cảm nhìn đối phương.Hắn biết Tùng Dương chắc chắn sẽ không dám một mình ăn cơm tối, em nhất định sẽ đợi anh đến rồi mới động đũa , ngoan ngoãn ăn hết phần cơm của mình. Ninh cũng biết tính khí người đối diện , chỉ cần là anh , em nhất định sẽ không kìm lòng được mà quan tâm.

Chờ đợi đau khổ như vậy mà vẫn ngay lập tức có thể bằng lòng được hay sao?

- Cảm ơn anh.

Tùng Dương cười cười , ánh mắt lúc nào cũng chỉ đặt trên người anh. Người này mấy bữa mới có thể đến thăm em một lần nhưng lần nào anh đến cũng ở lại cùng em một lúc rất lâu. Không còn như ngày xưa nữa , khoảng cách của họ hình như cũng đã được rút ngắn lại , chẳng phải là thứ xa vời cách nhau vạn dặm như bầu trời và mặt đất nữa. Dương đã từng cưỡng cầu được anh thương hại dù chỉ một lần , không phải trong chữ " thương hại " cũng có một chữ " thương " đó sao? Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy viễn cảnh kia , em cảm thấy những hy vọng mà mình mỗi ngày cố gắng vun đắp đều bị sụp đổ , giống như tường thành , dù dài rộng đến đâu vẫn bị hàng vạn tác nhân làm cho xói mòn , sụp đổ.
--------------
Mn thông cảm công việc tui bận rộn quá, không ra chap 1 cách đều độ dc😭😭

|Chuyển Ver| Anh chọn thế giới ,em chọn hi sinh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ