Chương 20 :Tái phát.

606 52 3
                                    

Fic tiếp theo tôi mang đến cho mn sẽ có hướng sinh tử văn mn ơi,tui xin phép không thay đổi chi tiết đó được không aaa😭😭,tại phân khúc đó cực kì đau lòng,từ ngữ diễn tả không quá hoa mỹ nhưng thực sự chạm đến trái tim độc giả các bà ơi,thay đổi đi sẽ là một thiếu xót lớn của fic í,chi tiết cx ko nhạy cảm gì đâu,nên cho tui ý kiến vs❤️❤️
-----

Thời tiết mùa đông vô cùng khắc nghiệt , bão tuyết , mưa đá , dông lốc xảy ra là chuyện thường tình , chẳng phải hiếm có khó gặp gì đối với người dân ở địa phương này.

Tùng Dương cũng biết thời tiết sẽ chuyển biến không tốt đẹp , lại không ngờ đến nó có thể biến thành xấu như bây giờ , khắp các con đường ngập trong tuyết , tuyết dày lên đến mấy thước làm cản trở mọi tuyến đường , các phương tiện giao thông không còn cách nào di chuyển. Ở khu em sống có khi còn thê thảm hơn , nghe nói mới vài phút trước đã xảy ra đến hai vụ tai nạn.

Em có chút bất an , dùng tay nhỏ xoa xoa bụng , bao tử bên trong hình như chọn không đúng ngày để tái phát thì phải? Bụng đã có chút trụy đau từng đợt , tuy là vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được nhưng cũng đủ làm cho Dương trở lên hoang mang , sợ hãi.

Tùng Dương sợ Bùi Anh Ninh lo lắng , không dám gọi điện cho anh , trực tiếp gọi điện cho bệnh viện lại nhận được tin xe cứu thương bây giờ không thể ra vào khu vực này. Cuối cùng , khi cơn đau lần nữa đến , Tùng Dương nhịn không được đành liên lạc với Ninh. An nguy của em không phải là chyện có thể lấy ra để đùa được đâu.

-Anh Ninh ơi..em đau..q-quá..đau bụng quá..

Ninh nghe người kia vừa kêu đau vừa gọi đến mặt lập tức biến sắc , làm đổ cả hai chồng tài liệu về vụ án mới sắp xếp xong , mặc kệ tiếng gọi của Lý Hạo liền rồ ga phóng như bay về nhà. Cực kì không may là đoạn đường về nhà anh vì mấy vụ tai nạn kia mà chưa thể lưu thông , người thường lách được qua là may mắn lắm rồi chứ đừng nói là ô tô. Bùi Anh Ninh không có thời gian nghĩ ngợi nhiều , tìm một chỗ tấp xe vào rồi dùng hết sức bình sinh chạy về nhà.

Mặt đường bị tuyết bao phủ rất dày , tuyết đã lên đến đầu gối anh, bên dưới thực sự trơn đến nỗi khiến người đi bộ thực chậm cũng có thể ngã dễ dàng. Biết là nguy hiểm nhưng nghĩ đến người đang ở nhà đợi là lòng anh nóng giống như có lửa đốt.Lần gần đây đi khám,bác sĩ nói rằng có tiến triển tốt nhưng nếu đột nhiên đau dữ dội,phần dưới có máu thì phải đến bệnh viện mổ gấp .Cuối cùng , không biết ngã đến bao nhiêu lần anh mới về được đến nhà.

- Tùng Dương

Ninh cả người toàn là hơi lạnh , nhanh chóng tiến vào phòng , đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng , tại sao bệnh lại chọn thời điểm đáng sợ như thế này để tái phát chứ?

- A..Anh Ninh... anh về rồi...

Tùng Dương bị đau , ngồi dưới nền phòng khách , đầu tựa nhẹ vào cái ghế sofa bên cạnh. Lúc em ra phòng khách lấy điện thoại , cơn đau thình lình , bất chợt ập đến làm Tùng Dương chết trân tại chỗ , không tài nào di chuyển được. Sau đó , một cơn gò mạnh nữa lại xuất hiện,bao tử bên trong co thắ làm em lập tức ngất đi , trước mắt toàn là một mảng đen đáng sợ.

Dưới thân một dòng nhiệt ấm nóng chảy ra , là máu loãng,bụng quặn đau không hề giảm. Ngược lại càng lúc càng tăng cao , đau bụng càng lúc càng dày đặc.

- Tôi về rồi đây , về rồi đây.

Bùi Anh Ninh sợ người kia lạnh , cố sức phủi hết tuyết trên người mình đi mới dám tiện lại gần động vào thân ảnh nhỏ bé kia. Bàn tay anh lạnh lẽo là vậy nhưng chẳng hiểu sao khi được hắn khẽ chạm vào Tùng Dương lại thấy ấm áp lạ thường. Hoang mang trong lòng cũng giảm đi vài phần để nhường chỗ cho sự tin tưởng và mấy phần yên tâm.

- Bụng..đau....

Tùng dương chưa bao giờ đau đớn như này, cũng chưa nghĩ mình bị mắc bệnh này,thời gian đầu quá chủ quan nên cũng không trách ai được.

- Đợi một chút , để tôi kiểm tra xem .

Bùi Anh Ninh bế bổng Tùng Dương lên , rất nhanh đặt em xuống giường êm mền ấm ở phòng ngủ. Lưng vì nằm dưới nền sàn lạnh khá lâu nên dù có nằm ở chỗ êm ái cũng đau như lăng trì.

Anh thuần thục tóm cổ chân em lên, mông em nhấc nhẹ Ninh liền bỏ xuống quần đã bị vướng máu thấm ướt của Tùng Dương .

Phía dưới mấp máy rỉ ra máu loãng,khả năng đã bị chảy máu phía trên, với tay bên bàn ngủ lấy một nhúm giấy lau sạch sẽ cho em.
- A---!

Tùng Dương bên kia chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng đau đến khó chịu .Em đột nhiên nghĩ mình sẽ đau đến không sống nổi nữa , từng lỗ chân lông đều cảm nhận thấy đau đớn bén nhọn như sóng biển , đang đột kích , tấn công đến.

- Dương ,đừng sợ,rất nhanh sẽ có cứu hộ tới thôi!

-Dương..không s-sao..Ninh cũng đừng sợ..

|Chuyển Ver| Anh chọn thế giới ,em chọn hi sinh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ