Sáng hôm sau Bạch Lộc tới trường, vừa vào cửa lớp, đám Mã Thanh Thanh đã vẫy vẫy tay cô. Hôm nay có buổi thuyết trình cùng nhóm mình, nên cô cũng đi sang đó ngồi cùng mọi người.Lúc Triệu Tú Nhi vào lớp, Mã Thanh Thanh cũng có vẫy cô ta lại, nhưng Triệu Tú Nhi cười một cái rồi chỉ chỉ vào cuối lớp, sau đó đi xuống đó ngồi chứ không ngồi cùng bọn họ.
Mã Thanh Thanh ho khan một cái. Vậy là thực sự giận nhau rồi. Dù sao đó cũng là chuyện riêng của hai người họ, là bạn cùng nhóm đương nhiên Mã Thanh Thanh cũng phải kêu Triệu Tú Nhi lại ngồi cùng chứ…Không ngờ gây ra tình huống hơi xấu hổ. La Châu là người thẳng thắng, thấy hai người như vậy thì hỏi thẳng một câu.
“Hai cậu giận nhau sao? Không phải tớ muốn nhiều chuyện, tớ muốn hỏi rõ để sau này xử lý chuyện hợp lý hơn, tránh các tình huống khó xử cho hai cậu thôi.”
Bạch Lộc nhìn La Châu, biết là cô nàng thực sự không có ý gì.
“Ừm, nhưng tớ không để ảnh hưởng đến nhóm đâu. Các cậu an tâm.”
Mã Thanh Thanh lập tức chen lời.
“Lộc Lộc, bọn tớ hơi lo thôi. Sợ làm hai cậu khó xử, không có ý gì đâu.”
“Tớ hiểu mà, đừng nghĩ nhiều.” Bạch Lộc mỉm cười trấn an hai cô nàng.
Hôm nay trong nhóm phân công La Châu với Bạch Lộc thuyết trình, nhưng La Châu là người thuyết trình chính, còn Bạch Lộc chỉ hỗ trợ thôi vì phần việc trước đó của cô đã nhiều rồi. Lý Quốc Cường thì sẽ chỉnh powerpoint. Vì đã phân công xong cả rồi, nên thực sự cũng không cần ngồi chung cho lắm, có chuyện gì thì cũng có thể nhắn tin trên nhóm nên chuyện Triệu Tú Nhi sang chỗ khác ngồi, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Buổi thuyết trình diễn ra vô cùng thuận lợi, cả La Châu và Bạch Lộc đều thuyết trình rất tốt. Mọi người hẹn nhau cùng đi ăn trưa. Và hiển nhiên là Triệu Tú Nhi đã từ chối.
Ăn cơm xong thì mọi người ai bận việc người đó, chào tạm biệt nhau xong liền tản ra.
Bạch Lộc thì vừa đi về ký túc xá, vừa gọi điện cho nhân viên vận chuyển đồ đạc hẹn chiều nay đến vận chuyển. Cô cũng báo với cô quản lý là mình sẽ không ở ký túc xá nữa. Xong mọi chuyện, Bạch Lộc về phòng mình bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Triệu Tú Nhi vẫn không có ở trong phòng, như vậy càng tốt. Bây giờ cô cũng không muốn chạm mặt người này cho lắm.
Đồ đạc của Bạch Lộc không nhiều, chỉ có quần áo và sách vở, thêm vài thứ mỹ phẩm thôi. Dọn rất nhanh đã xong, Bạch Lộc về giường nằm, vừa lướt điện thoại vừa đợi tới giờ nhân viên vận chuyển đến.
Cạch.
Cửa mở ra, Triệu Tú Nhi đi vào. Bạch Lộc cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Triệu Tú Nhi nhìn một vali với mấy thùng đồ, biết Bạch Lộc muốn chuyển ra ngoài. Cô không ngờ Bạch Lộc lại dứt khoát như vậy, nói trở mặt liền trở mặt. Chuyện này lớn tới mức độ này à?
“Lộc Lộc, cậu chuyển đi à?”
“Ừm.”
“Có phải hơi quá không? Chỉ vì tớ nhờ cậu xin phương thức liên lạc của La Vân Hi sao?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Đau Thương Hay Đường Mật (Full)
Lãng mạntruyện chỉ mang tính chất hư cấu hoàn toàn không có thật