Chương 37: Chị gái của Từ Cẩn

3 1 0
                                    

Nếu họ đang ở thế giới bình thường, thì một tháng mới có một lần trăng rằm. Nhưng thế giới trong cánh cửa lại hoàn toàn không thể theo lý lẽ thông thường, căn cứ vào những sự việc xảy ra mấy ngày nay thì họ đang không ngừng lặp lại sinh hoạt của ngày đó. Mỗi ngày ăn đồ ăn giống nhau, đi hai địa điểm giống nhau, đến những lời nói của hướng dẫn viên cũng không hề có sự thay đổi, như một cái máy lặp đi lặp lại.

Sáng ngày thứ hai, trong phòng không hề xuất hiện những dấu tay đẫm máu đó, phán đoán của Lâm Thu Thạch cũng được chứng thực: Chỉ buổi tối ngày họ đến tham quan rừng tháp, Từ Cẩn mới lén ra ngoài, cởi bỏ lớp da của mình.

Mà hôm nay bọn họ lại phải đến rừng tháp đó.

Nguyễn Nam Chúc đã quyết định lần này phải mang cái trống đó đi, mặc dù quyết định này mới nghe sẽ cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng xem ra trước mắt cũng không còn manh mối nào khác, vì thế chỉ có thể cố gắng thử.

Trải qua hành trình leo núi khó khăn mệt mỏi, cuối cùng họ cũng đến rừng tháp.

Quả nhiên ngọn tháp xương đã biến thành hình dáng ban đầu, chóp tháp cao tít xuyên qua tầng mây, gần như lủi vào bên trong những đám sương mù cùng gió núi thổi phần phật.

Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch cùng bước về hướng ngọn tháp, sau đó giao Từ Cẩn cho Lê Đông Nguyên trông coi. Đương nhiên với cái cớ là lên tháp rất nguy hiểm, nếu Từ Cẩn sợ thì tốt nhất nên ở dưới đợi.

Từ Cẩn thấy vậy ngập ngừng muốn nói lại thôi, dường như muốn cùng lên đó với họ, Lê Đông Nguyên liền cười mỉm giữ vai cô, nói: "Cô đừng lo lắng, ở dưới này đợi với tôi đi, họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Như vậy Từ Cẩn mới do dự gật gật đầu.

Sau khi sắp xếp xong bên Từ Cẩn, Nguyễn Nam Chúc ba người mới tiếp tục lên tháp. Trong lúc lên cầu thang, Nguyễn Nam Chúc nói: "Hôm qua trước khi xảy ra chuyện, không phải chúng ta đã nhìn thấy bức bích họa đó sao?"

"Ý anh là bức bích họa trong căn phòng đó?" Lâm Thu Thạch cũng nhớ ra.

"Đúng." Nguyễn Nam Chúc nói. "Tối qua tôi đã suy nghĩ lại về nội dung của bức bích họa, hôm nay cũng coi như đã hiểu."

"Vậy rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?"

Trong lúc họ đang nói chuyện, thì chân đã đặt lên tầng đỉnh tháp, thế nhưng khi quặt vào hành lang nhỏ thì Trình Thiên Lý bỗng nhiên dừng bước chân, mặc dù cậu không nói gì, nhưng Lâm Thu Thạch có thể nhìn rõ nét sợ hãi trong ánh mắt cậu.

"Sao vậy?" Lâm Thu Thạch hốt hoảng, hạ giọng hỏi.

"Có... Có người..." Trình Thiên Lý cứng đờ quay đầu lại. "Ngồi trên... Cái trống..."

Lâm Thu Thạch tiến lên phía trước một bước, cũng nhìn thấy ánh phản chiếu trong mắt Trình Thiên Lý. Chỉ thấy trên mặt trống không lớn, có một cô gái đang ngồi đó, mặc dù cô ta quay lưng về phía họ, nhưng có thể từ cách ăn mặc mà nhìn ra, đây rõ ràng là Từ Cẩn đang ở cùng Lê Đông Nguyên dưới kia!

Từ Cẩn nửa ngồi trên mặt trống, thân thể trông thật gò bó kỳ dị, cô chầm chậm giơ tay lên, mắt thấy bàn tay sắp đánh xuống mặt trống dưới thân, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói lớn: "Từ Cẩn, chị hai đang tìm cô!!"

Động tác của Từ Cẩn dừng lại.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Cô ấy hỏi cô rằng lúc nào thì trả lại da cho cô ấy."

Từ Cẩn chậm chạp xoay đầu, khi đầu cô xoay lại, hô hấp của ba người đều ngừng: Đó không phải là Từ Cẩn, mà là một lớp da mang hình hài con người.

Lớp da duy trì tình trạng vừa mới được lột xuống, dường như có xương cốt bên trong, cứ như vậy ngồi thẳng trên mặt trống. Từ chính diện nhìn sang thậm chí còn có thể nhìn thấy bộ phận cơ thể bên trong lớp da người, Trình Thiên Lí suýt nữa không kìm được mà thét lên, cũng may trong thời điểm quan trọng đã dùng tay bịt chặt cái miệng lại.

"Từ... Cẩn?" Hô hấp của Lâm Thu Thạch có chút rối loạn, nhưng cậu bắt đầu không xác định được lớp da trước mắt rốt cuộc là Từ Cẩn, hay là chị hai của cô.

Nguyễn Nam Chúc vẫn như cũ duy trì sự bình tĩnh nhất, đối mặt với hình ảnh kinh dị trước mắt, mà hắn thậm chí không thay đổi sắc mặt, hắn lấy cây sáo bằng xương từ trong túi ra, đặt bên môi liền thổi ra nhịp điệu.

"AAAAAAA!!!" Tiếng gào thét thảm thiết bén nhọn phát ra từ trong miệng lớp da, cái miệng toét ra thành một khe to, phát ra âm thanh chói tai.

Thính lực của Lâm Thu Thạch vốn dĩ rất nhạy cảm, âm thanh chấn động cực lớn này làm hai mắt tối sầm, Lâm Thu Thạch ngất tại chỗ, trước khi cậu ngất, hình như nhìn thấy lớp da đó bổ nhào qua đây.

Có người đang tranh cãi, âm thanh tranh cãi càng ngày càng kịch liệt, ồn đến Lâm Thu Thạch đau cả đầu.

Cậu miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc và Lê Đông Nguyên, hai người hình như đang tranh chấp vì chuyện gì đó, bầu không khí rất không hòa bình.

Lê Đông Nguyên nói: "Chúc Manh, cho tôi xin lỗi, việc này thật sự vượt ra khỏi kiểm soát của tôi."

Đối mặt với Lê Đông Nguyên tỏ ra mềm mỏng, Nguyễn Nam Chúc lại cực kỳ khinh thường: "Nếu xin lỗi có ích thì cả cái trái đất này bất tử rồi."

"Nhưng dù sao cũng sẽ có cách sửa chữa chứ." Lê Đông Nguyên nói.

Nguyễn Nam Chúc đang muốn phản bác lại thì thấy Lâm Thu Thạch đã tỉnh, ánh mắt hắn lập tức thay đổi, lại lên cơn diễn xuất, bổ nhào lên người Lâm Thu Thạch, vừa khóc vừa nói: "Chồng ơi!! Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, anh có biết lúc anh không ở đây em bị hiếp đáp thảm đến mức nào đâu, người ta thấy mẹ con em là cô nhi quả phụ mà không cho mẹ con em con đường sốnggggg..."

Lâm Thu Thạch chưa hiểu mô tê gì: "... Cô nhi quả phụ??" Quả phụ thì thôi đi, cô nhi đâu ra vậy.

Nguyễn Nam Chúc vươn tay gõ lên đầu Trình Thiên Lý đang ngồi bên cạnh ăn lương khô: "Đứa con ngu ngốc, mau gọi cha đi con."

Trình Thiên Lý bỏ lương khô xuống gào khóc không ra nước mắt: "... HUHUHUHU, cha ơi, mẹ bị bắt nạt kìa!!!"

"..." Trình Thiên Lý nhóc tỉnh táo lại đi, đừng bị Nguyễn Nam Chúc dắt mũi mà diễn có được không!!

Lê Đông Nguyên nhìn hai người họ nhây nháo, rất cố gắng không để vẻ mặt của bản thân trở nên vặn vẹo, anh ta hít một hơi thật sâu, gần như là ép xuống cảm xúc nào đó rồi nói: "Đợi ra khỏi đây tôi nhất định sẽ đi gặp cô."

Nguyễn Nam Chúc chỉ cười nhạt không đáp lại.

Lâm Thu Thạch nghĩ trong lòng, thôi đi mà, tôi sợ đến lúc anh nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc càng bị đả kích nặng nề hơn đó.

Cậu bò từ dưới đất dậy, dùng sức day tai, cảm thấy trong tai vẫn kêu ù ù: "Vừa nãy... là sao vậy?"

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Nó nhào qua chúng ta."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi đã nói đạo lý với nó hẳn mười phút đồng hồ."

"..."

Nguyễn Nam Chúc nói tiếp: "Nó nghĩ tôi nói quá đúng quá chuẩn thì liền bỏ đi."

Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: "... Cô nhây như vậy có thấy vui không?"

Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Tử Vong Vạn Hoa Đồng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ