Giữa tháng ba, trong hậu viện thanh vắng nằm ở phía tây trấn Hoan Hỉ, dưới cây cổ thụ ba người vòng tay mới xuể, hai nữ tử tuổi trẻ đứng đối diện nhau, một người mặc y phục đỏ thẫm, chất vải mềm mịn, trên tai và cổ tay đều mang trang sức tinh xảo, dáng người uyển chuyển, y phục đỏ thẫm khoác trên người càng tôn lên làn da trắng nõn. Nha hoàn hầu hạ đứng ở cách đó không xa, hơi khẩn trương nhìn chằm chằm bên này.
Mà cô gái đối diện nàng khoác trên người y phục màu lục nhìn mộc mạc hơn nhiều, tinh tế lại nhu nhược, gương mặt đầy u sầu, dáng vẻ nhu nhược đáng thương. Đột nhiên nàng ngã về phía sau, mềm mại ngã xuống trên mặt đất, vốn dĩ dáng người đã tinh tế, giờ nằm nghiêng trên mặt đất lộ ra vòng eo một tay đã có thể ôm trọn, phác họa thân hình tuyệt đẹp. Nữ tử y phục đỏ muốn duỗi tay ra đỡ, nhưng căn bản không kịp. Không đợi nàng ngồi xuống đỡ, phía sau đã truyền đến giọng nam tử vội vàng lo lắng: "Nghiên Nhi!"
Hắn sải bước tiến lên, bởi vì không gian chật hẹp, hắn đẩy nữ tử y phục đỏ đang chặn đường sang một bên, lướt qua như cơn gió lao lên ôm lấy cô nương nhu nhược bất kham trên mặt đất.
Bị lực lớn đột ngột đẩy, nữ tử y phục đỏ lảo đảo ngã xuống, đầu đập mạnh vào cây đại thụ bên cạnh.
Sở Vân Lê cũng chính là nữ tử y phục đỏ hoảng hốt mở to mắt, ánh mắt mờ mịt còn chưa nhìn rõ tình hình trước mặt ra sao, trên trán liền truyền đến một trận đau đớn. Nàng nhịn không được duỗi tay sờ thử, chỉ cảm thấy nóng hầm hập, hình như sưng lên rồi.
Cảm giác choáng váng truyền đến, nàng đành phải chống tay vào cây đại thụ, muốn làm rõ tình hình trước mắt. Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng, âm thanh chất vấn của nam tử đối diện đã vang lên: "Tại sao ngươi lại đẩy Nghiên Nhi? Thân thể nàng vốn dĩ yếu đuối, đại phu nói phải nghỉ ngơi cẩn thận, ngươi còn mang nàng ra ngoài hóng gió, rốt cục có suy nghĩ gì chứ?"
Đầu Sở Vân Lê đau như búa bổ, trong lúc nhất thời không thể trả lời được, vẫn là nha hoàn cách đó không xa thấy nàng bị thương, vội vã chạy tới đỡ nàng: "Cô nương, người sao rồi?"
Sở Vân Lê xua tay, nha hoàn lo lắng không thôi, nghe được giọng nam tử chất vấn rốt cuộc nhịn không được xoay người giải thích: "Cô nương nhà ta căn bản không có đẩy Thẩm cô nương, nô tỳ đứng bên cạnh thấy rõ là nàng tự mình ngã."
Bên tai cãi cọ ồn ào, Sở Vân Lê cố gắng mở to mắt nhìn thoáng qua hai người trước mặt, trong lòng thầm mắng nếu nàng tới sớm một giây thì tốt rồi, không đến mức bị thương thành như vậy, chỉ đành bảo nha hoàn: "Đầu ta đau, quay về đi."
Nha hoàn vội đỡ nàng trở về phòng, lại lớn tiếng gọi bà tử chăm sóc vườn bên cạnh đi tìm đại phu.
Đợi đến khi đại phu tới, viết phương thuốc rồi rời đi. Sở Vân Lê vẫy tay cho nha hoàn lui xuống, trong phòng an tĩnh lại, lúc này nàng mới nhắm hai mắt lại.
Sở Vân Lê chết rồi, cô bị tai nạn giao thông mà chết, sau khi chết đã đến địa phủ.
Không ngờ Địa phủ thật sự tồn tại, không âm trầm như tưởng tượng ngược lại còn gọn gàng ngăn nắp, tầm mười hàng người cùng xếp hàng. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, xếp hàng đi về phía trước nhất định không sai. Không thấy mấy người trẻ tuổi bên kia làm loạn đều bị nha sai mặt vô cảm túm trở về sao. Sở Vân Lê tùy tiện bước xào một hàng để xếp hàng, một dì tóc vàng xoăn nhìn qua hơn 50 tuổi xếp hàng trước cô đang hứng thú bừng bừng phổ cập kiến thức cho mọi người xung quanh. Bà nói địa phủ sẽ có người chuyên môn tiếp đãi bọn họ, bình sinh cuộc đời xảy ra những gì người ta đều ghi lại cả, sau đó mới phán định kiếp sau làm cái gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Editing] [Xuyên nhanh] Pháo Hôi Nhân Sinh
FanfictionTác giả: Khuynh Bích Du Nhiên. Editor: Khởi Niệm Tử Y. (Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.) Nguồn: wikidich. Tình trạng nguyên tác: Hoàn 1924 chương. Tình trạng edit: Đang bò lếch từ từ. Thể loại: Xuyên nhanh, hệ...