Chương 8

880 40 2
                                    

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Trong khoảng thời gian trước khi đi du học, Phó Gia Minh chẳng ra ngoài ăn chơi phá phách, bởi vì anh đã có một bạn tình cố định, không kể nắng mưa gió bão cuối tuần nào cũng đúng giờ đến làm tình với anh.

Từ khi ở bên Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí ăn mặc tiết kiệm hẳn. Hắn vốn đã nghèo sẵn, nhưng vẫn cố tiết kiệm được vài trăm nghìn mỗi tuần. Hắn biết mình là đồ ngốc, nhưng cũng chẳng thể kiềm chế được bản thân. Ngày nào hắn cũng tập trung học hành, thỉnh thoảng còn đi thi đội tuyển, mãi đến cuối tuần hắn mới thả lỏng một chút, tự bỏ tiền ra mua gì đó cho Phó Gia Minh.

Lần này hắn mua một hộp dâu tây loại đắt nhất. Dâu tây vụ mùa đông ăn rất ngọt, Ôn Kỳ Chí tin rằng Phó Gia Minh sẽ không từ chối.

Gõ cửa một lúc Phó Gia Minh đã ra, anh còn đang đeo chiếc tai nghe hắn tặng. Ôn Kỳ Chí vừa lòng hấp háy miệng rồi đưa dâu tây cho anh.

"Rửa một lần rồi ăn."

"Cậu tự rửa đi."

Phó Gia Minh mở cửa ra rồi lại chạy về phòng chơi game. Lúc nào anh cũng như vậy, chẳng thèm để ý đến cái gì bao giờ, Ôn Kỳ Chí có mua cái gì thì anh cũng đều chẳng thấy ngạc nhiên. Anh chỉ biết làm người khác buồn thôi.

"Khoan hãy làm! Chơi nốt ván này đã... Phiền quá đi!"

Phó Gia Minh đang chiến đấu kịch liệt trong game, bên tai vang đầy tiếng súng máy. Đồ ngốc thối này tháo tai nghe anh xuống, hôn chụt một cái lên mặt của anh.

"Phó Gia Minh, em đi rửa dâu, anh nhanh ra nhé."

Thơm anh một cái khiến Ôn Kỳ Chí thoải mái hơn nhiều, chịu thương chịu khó làm việc cho anh. Hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng lôi thôi nhếch nhác của Phó Gia Minh, nhưng cũng biết không thể thay đổi anh trong thoáng chốc, đành phải dọn rác cho anh đã rồi sau này chậm rãi rèn anh.

Sofa nhà anh đầy rẫy quần áo còn dưới đất ngổn ngang túi mua hàng. Đồ đạc bên trong như một mớ hỗn độn, có mấy cái còn chưa cắt mác. Ôn Kỳ Chí cũng chẳng thể chấp nhận được cái kiểu tiêu xài hoang phí của Phó Gia Minh, nhưng sau này hắn sẽ dạy bảo anh thật tốt.

Dọn dẹp phòng khách thật sạch, Ôn Kỳ Chí mới đến phòng bếp rửa sạch từng quả dâu tây đã được ngâm nước. Hắn đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Phó Gia Minh ra khỏi phòng.

Thực ra Ôn Kỳ Chí là người rất kiên trì và nhẫn nại, lại cực kỳ thông minh nữa, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần gặp Phó Gia Minh hắn lại trở nên dễ cáu bẳn. Có lẽ là vì con đĩ này chẳng bao giờ coi hắn ra gì và cũng chẳng nghiêm túc với hắn.

"Đang làm gì đấy?! Biến đi... Ôn Kỳ Chí!"

Phó Gia Minh không ăn đồ hắn mua, chẳng cho hắn mặt mũi gì cả. Ôn Kỳ Chí khó chịu lắm, hắn không thể chịu đựng được cách anh đối xử với mình.

Lúc hắn quỳ trên mặt đất khẩu giao cho anh, cuối cùng Phó Gia Minh cũng chịu nhượng bộ. Anh không chơi game nữa, bỏ tay khỏi bàn phím rồi ôm lấy đầu của Ôn Kỳ Chí. Lồn anh chảy nước lênh láng, dâm không chịu được.

[EDIT - ĐAM MỸ] Một đôi trời sinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ