Chương 10: Ma thuật sư lưu lạc

118 12 0
                                    

Nhìn thấy một màn trước mắt, thân thể Catherine không chịu khống chế lui về phía sau một bước, trong đầu một mảng lặng lẽ.

Cách hai giây, miệng của cô tự mở ra, phát ra thanh âm nam tính:

"Ô, quạ đen nhỏ."

Không đợi người nam trẻ tuổi đối diện kia đáp lại, "Catherine" tự cười tự nói:

"Chỉ mang cái phân thân đến, không quá xem thường ta đấy chứ?"

"Chẳng lẽ ngươi là người đưa thư, đặc biệt đưa cho ta tài liệu phi phàm?"

"Nói đi, có chuyện gì muốn hợp tác sao? Ta cũng không phải quá căm ghét ngươi, dù sao chuyện lúc trước là tên cuồng cố chấp kia một tay mưu tính, kẻ chủ đạo là Alista Tudor, ngươi chỉ có thể xem như tòng phạm."

Người nam đối diện kia một tay tiếp lấy vương miện tràn đầy rỉ sắt cùng vết máu kia, đứng thẳng người, lắc đầu cười nói:

"Vừa nghe thấy thanh âm của ngươi, ta đã có chút không muốn hợp tác rồi, như vậy đi, ngươi để cho Sauron cùng Einhorn đi ra nói chuyện với ta."

"Chậc chậc, nhiều năm như vậy, còn tùy hứng giống như một đứa nhỏ, ngươi còn nhớ thời điểm ngươi còn là đứa trẻ con, phụ trách bế ngươi là ai không? Đốt đi tóc của ngươi là ai?" Ác linh "Hồng Thiên Sứ" không chút nhượng bộ trào phúng nói.

Người nam trẻ tuổi đối diện dùng cánh tay đang rảnh chỉnh lại mắt kính độc nhãn, vẻ mặt bình thản xoay người, đi về ngoài cửa, tuyệt không do dự.

Trong quá trình này, hắn thấp giọng cảm thán một câu:

"Ngây thơ."

Thấy Amon thật sự không có ý dừng lại, "Hồng Thiên Sứ" im lặng vài giây, trước khi đối phương ra khỏi phòng, thao túng thân thể Catherine, "ha" một tiếng rồi nói:

"Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng không quan hệ, nếu ở trên chuyện này ý tưởng của ngươi không giống với tên cuồng cố chấp kia, vậy có đường sống hợp tác."

Amon dừng bước chân lại, xoay nửa người, nhìn về phía "Ma nữ trắng" Catherine bị ác linh "Hồng Thiên Sứ" phụ thân.

Mắt kính độc nhãn bên mắt phải của hắn tựa như có hào quang rất nhỏ hiện lên.

...........

Quận Ahova, trong một thành thị đang xây dựng lại sau chiến tranh, trong một quán bar đầy vết lửa thiêu.

"Toby, rượu của ông có phải đổ thêm nước hay không?" Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cũ nát tiếp nhận cái ly, uống một ngụm, nhịn không được mở miệng oán giận một câu.

Ông chủ tự mình làm người pha chế vừa chà lau ly, vừa hừ một tiếng:

"Còn nhớ lệnh cấm rượu hay không? Olic, có rượu để uống đã là không tệ rồi!"

Người đàn ông được gọi là Olic than thở vài câu, không nói thêm nữa, chuyên chú uống rượu.

Người đàn ông xắn tay áo, màu da cổ đồng bên cạnh hắn ngẩng đầu nhìn quanh một vòng rồi nói:

[Edit] Quỷ bí chi chủ [Q6 từ chương 37]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ