Chương 65: Giúp người làm niềm vui

84 10 0
                                    

Đối với những vụ giết người, Wendel tuyệt không xa lạ, nghe vậy cũng không hoảng sợ, khá bình tĩnh để ánh mắt lướt qua cô gái đứng ở cửa, phóng vào trong phòng.

Anh ta nhìn thấy một người đàn ông đang ngã vật dưới đất, trước ngực đối phương chảy be bét máu.

"Xác định đã chết rồi sao?" Wendel bình thản đưa ra một vấn đề.

Cô gái hơn hai mươi tuổi kia đầu tiên là mờ mịt, tiếp đó đáp lại không chắc chắn lắm:

"Chắc vậy... Tôi không biết..."

"Nếu còn cứu được thì cần lập tức đưa tới bệnh viện." Wendel dùng giọng như nói với người nhà nạn nhân, chứ không phải là nói với một tên hung thủ.

Cô gái đang cầm con dao găm nhỏ máu kia theo bản năng nghiêng người tránh đường.

Wendel bước lên trước mấy bước, đến gần người bị hại.

Anh ta không cần ngồi xuống, chỉ đảo mắt là có thể phán đoán ra thông qua các dấu hiệu:

"Quả thật đã chết rồi."

Cô gái hơn hai mươi tuổi tóc tai bù xù không thay đổi vẻ mặt mấy, cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình:

"Anh báo cảnh sát đi."

"Xưng hô thế nào?" Wendel đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ dưới lầu vang lên.

Hiển nhiên đây là chủ khách sạn hoặc là người phục vụ nghe thấy tiếng hét thảm nên chạy lên xem động tĩnh.

"Trish..." Vị tiểu thư vừa hoang dã vừa thuần khiết kia thấp giọng đáp một câu.

Cô lập tức rơi vào thế giới của mình, không nói thêm từ nào nữa.

Wendel đang định lên tiếng nói gì đó, thì ông chủ khách sạn làm thủ tục cho anh ta lúc trước đã xông vào cửa.

"Nữ thần ơi!" Ông cụ có tuổi này sau khi biết rõ tình hình trong phòng, không nhịn được kêu to một tiếng.

Wendel đè tay phải xuống, ý bảo đối phương bình tĩnh, sau đó nói:

"Ông lập tức đi báo cảnh sát, tôi sẽ trông chừng ở đây."

Khí chất và lời nói của anh ta mang đến cho người ta cảm giác tín nhiệm và phục tùng, ông chủ khách sạn không dông dài, lập tức xoay người chạy xuống lầu.

Với Wendel mà nói, lúc đầu định qua đây xem động tĩnh chỉ là xuất phát từ thói quen của một quý ngài, thật ra hoàn toàn không có ý tìm hiểu sâu, dù sao anh ta còn có nhiệm vụ phải gánh vác, nhưng thái độ mờ mịt, mất hồn, cố gắng lạnh lùng này của tiểu thư Trish khiến anh ta sinh ra chút thương hại. Đây là phản ứng bình thường của đàn ông.

Anh ta nhìn quanh một vòng, nói như đang đối thoại với không khí:

"Không phải cứ giết người sẽ bị phán hình phạt nặng, nó còn được chia ra rất nhiều tình huống."

Trish chậm rãi ngẩng đầu lên, chuyển ánh mắt về phía quý ngài này.

Đôi mắt đang mê man của cô ta đột nhiên hơi sáng lên một cách khó nói.

Wendel nhìn gương mặt có vết bầm tím của cô ta:

"Anh ta đánh cô?"

"Ừm." Đối phương dường như có khí chất quyền uy, khiến Trish muốn giữ im lặng cuối cùng vẫn phải lên tiếng trả lời.

Wendel di chuyển ánh mắt, nhìn về phía con dao găm đã rơi xuống đất, không còn nhỏ máu nữa:

"Cô dẫn anh ta đến đây, hay là anh ta?"

Phản ứng của Trish hơi chậm chạp, đáp lại:

"Anh ta."

Wendel khẽ gật đầu nói:

"Phòng vệ chính đáng phù hợp với quy định của pháp luật, tôi có thể chứng minh với cảnh sát rằng trước đó hai người đã xảy ra cãi vã dữ dội, hơn nữa còn xuất hiện đánh lộn, rất hiển nhiên ở phương diện này, người đàn ông luôn có ưu thế trời sinh. Không phải tôi kỳ thị phụ nữ, mà là khoa học và kinh nghiệm đều nói cho chúng ta biết điều này."

Anh ta dừng lại rồi hỏi:

"Giữa hai người rốt cuộc là quan hệ gì, đã xảy ra chuyện gì?"

Đôi mắt Trish chợt dao động, cô ta thoát ra khỏi trạng thái tự khép mình, bước đầu lấy lại tinh thần.

Trish hệt như đang trả lời câu hỏi của cảnh sát, trong đôi mắt mang theo chút mong chờ và đau khổ:

"Tôi là, là tình nhân của anh ta."

Nói tới đây, trên mặt Trish lộ ra nụ cười tự giễu:

"Tôi từng là một cô gái xấu xa, vì chạy theo tiền tài mà đánh mất lý trí, rời khỏi trường văn không bao lâu, tôi bị anh ta dụ dỗ trở thành tình nhân của anh ta."

"Anh ta thuê cho tôi một khách sạn, bảo tôi đợi ở đó, mỗi tuần đợi anh ta đến hoặc là anh ta sẽ gọi đi."

"Tôi dần mất đi hứng thú với cuộc sống như thế, ngày càng thấy áp lực và tự ti, tôi muốn đem tất cả trả lại cho anh ta, hoàn toàn thoát khỏi anh ta. Nhưng anh ta không đồng ý, đã dùng đủ mọi cách thức uy hiếp tôi, không cho tôi rời khỏi anh ta. Mấy lần gặp nhau gần đây, chúng tôi đều cãi vã."

"Vừa rồi, anh ta nói chỉ có một cách rời khỏi anh ta đó chính là cái chết, sau đó thì anh ta bắt đầu đánh tôi và rút dao găm ra, sau đó, chuyện sau đó anh đều biết rồi..."

'Tình nhân...' Wendel vừa thương xót vừa tiếc nuối nhìn lướt qua gương mặt Trish một cái:

"Dấu vết ở hiện trường cũng bước đầu chứng minh chuyện vừa rồi."

Anh ta vốn cho rằng Trish và người chết là quan hệ vợ chồng, nào ngờ quan hệ còn tệ hơn anh ta tưởng tượng.

Trish đờ đẫn gật đầu:

"Cảm ơn."

Cô ta không nói thêm gì nữa, cho đến khi cảnh sát Utopia đến, mới phá vỡ im lặng, chủ động giơ hai tay lên để họ còng tay lại.

Wendel nhìn bộ dáng hơi tập tễnh của cô, nói với cảnh sát:

"Đưa cô ấy đi kiểm tra vết thương và xử lý trước đi, tránh chuyện bất trắc."

Các cảnh sát cũng không biết vì sao mình lại nghe theo lời nhắc nhở của một nhân chứng, tóm lại, họ không có ý kiến gì khác, dẫn Trish và Wendel đi, đội trận mưa to, đi đến bệnh viện không lớn lắm trong thành phố này.

Bởi vì Trish là phụ nữ, nên Wendel và hai cảnh sát đợi ở bên ngoài hành lang bệnh viện, không đi vào.

[Edit] Quỷ bí chi chủ [Q6 từ chương 37]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ