37

168 27 32
                                    

Dạo gần đây Hyuk bận việc công ty, em ấy nói là sắp có cuộc thay máu nhân lực nên công việc hơi nhiều, dặn Hanbin ở nhà ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ và không được thức khuya đợi Hyuk.

Hanbin gật gù vâng lời là thế song vẫn cố chấp ngồi xem TV đợi người ấy tan làm đến ba giờ sáng, nhìn thấy ai kia ở cửa thì ríu rít chạy đến ôm Hyuk vào lòng vừa hỏi han vừa nghe đối phương càu nhàu khiến anh cảm thấy yên lòng không thôi. Dù sao mấy cặp yêu nhau lâu hay làm như này không phải sao?

Hyuk đi làm về mệt mỏi và buồn ngủ tới phát điên, biết Hanbin ở nhà bó gối chờ mình thì lại thấy hạnh phúc ghê gớm. Hai con mắt gần díp lại lập tức sáng quắc lên, từng thớ cơ rệu rã như được bơm thêm sức sống mà sờ soạng từ đầu đến chân Hanbin không rời. Sao mà khung cảnh giống vợ chờ chồng về quá, có nên cho Hanbin một danh phận cùng Hyuk tiếp quản gia tộc tới cuối đời luôn không, có anh ấy bên cạnh thì cậu mới yên tâm làm việc được.

Nghĩ thì nghĩ cho vui chứ Hyuk phải dẹp phắt ý tưởng đó đi ngay lập tức. Đưa Hanbin về đó sẽ phải chịu chung số phận bị nhiều thế lực đối địch nhòm ngó, nếu không lường trước được thì biết đâu anh ấy lấy lại kí ức. Đều là không có lợi cả.

Vẫn là nên đóng một cái lồng thật đẹp rồi nhốt anh vào trong đó, Hyuk dù cảm thấy thiếu hơi người yêu nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng vì sự an toàn của đối phương.

Cúi xuống nhìn cái đỉnh đầu tròn vo đang dụi tóc vào ngực mình, cậu công tử thiếu điều rơi nước mắt không dám tin bản thân có ngày đứng ở cương vị giống một người chồng như vậy.

Mà đã nhắc đến chồng thì phải nhắc đến cái đó..

Chỉ chờ có thế, cậu công tử nhanh chóng luồn tay qua eo kéo Hanbin sát lại gần, Hyuk cọ mũi của mình vào đôi môi hồng nhuận của người kia kín đáo đòi hỏi.

Hanbin thoáng chốc đỏ mặt nhưng vẫn thuần thục ôm lấy đầu Hyuk đẩy cậu vào một nụ hôn sâu. Xung quanh phòng khách thì sáng trưng đèn điện, không gian tĩnh lặng vang lên tiếng đồng hồ quả lắc đưa nhịp đều đều hòa với tiếng thở dốc. Từ lúc nào Hyuk đã dồn ép người kia vào một góc, đắm chìm trong sự hạnh phúc và đê mê cậu từng cầu mong trong mỗi đêm mất ngủ.

Dù Hyuk không có lập trình việc này cho kí ức mới của Hanbin, song việc chung sống hai năm ngỡ như tám năm đã khiến anh ấy nghĩ rằng một cặp đôi yêu nhau vốn nên thân mật nên tần suất đụng chạm của cả hai cứ tăng dần, kết quả là cứ nhìn thấy nhau thì sẽ chạy đến ôm hôn nhiệt tình như vậy.

Có vẻ anh ấy đang dần chấp nhận nhịp sống mới, sự mạnh dạn này chính là một tin tốt. Đồng thời Hyuk cũng cảm thấy rất hài lòng.

Trái ngược với Hanbin hai năm trước cứ luôn chống đối và ghét bỏ cậu, anh của bây giờ ngoan ngoãn hệt như Sun của thời thơ ấu vậy.

Dứt ra khỏi nụ hôn sâu, trong đầu Hyuk bắt đầu suy nghĩ những hình ảnh còn sâu xa hơn thế.

Cần cổ gồ ghề liên tục trượt lên xuống, Hyuk đang cố kìm nén thứ ý tưởng đen tối dần che mờ đôi con ngươi càng trở nên đục ngầu. Bàn tay quấn quanh eo anh càng lúc càng siết mạnh hơn, hơi thở thì bắt đầu khó kiểm soát nhưng vẫn cố bình tĩnh thăm dò.

[BonBin] 090909Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ