Mùng bốn tết hai người sáng sớm dự định sẽ lên Sapa chơi thì bị một cuộc gọi cắt ngang, là Hân gọi cho chị, thành công trong việc đem Chaeyoung biến thành mặt than. Hôm đó Hân vừa đặt chân xuống thành phố của Jennie liền gọi cho chị ấy, nghe chị ấy vẫn còn ở đây mới thở phào một hơi, vui mừng nói: "Em còn tưởng chị đi về rồi."
"Em lên đây... đi du lịch hả?" Jennie chú ý sắc mặt của Chaeyoung, chỉ sợ em ấy nghe thấy sẽ ghen, vậy nên nàng mới hỏi một câu đến đây du lịch hả.
"Ừm... du lịch tạt ngang qua hả?" Lại là Jennie độc diễn, Hân nghe cũng không hiểu gì, thật ra cô đến đây để thăm chị ấy chứ không phải đi du lịch.
Nếu Jennie để cho Chaeyoung biết Hân cố tình lặn lội lên đây thăm nàng hẳn là lớn chuyện, đã vậy còn thăm đến lần thứ hai. Vậy nên nàng vụng trộm nhắn tin cho Hân bảo rằng người yêu nàng đang ở đây, có thể không đến được không?
Khi nhận được tin có người yêu của chị ấy đang ở đây, Hân cảm thấy cả thế giới của cô như sụp đổ dưới chân, chị ấy có người yêu rồi sao? Chị ấy mới ly hôn còn chưa được lâu, đã có người yêu rồi ư? Là người địa Phương hay là bạn ở Sài Gòn, cô thật sự muốn biết, thật sự muốn ngắm thử xem là ai có phúc phần đó, mặc dù trong lòng đau như cắt.
"Em đến tới nơi rồi, chị nỡ đuổi em về sao?"
Mặt của Chaeyoung còn hơn cả đít nồi, Jennie đành ôm ngang eo Chaeyoung, giả đò nũng nịu nói: "Chaeyoung... ghen hả?"
"Ghen cái gì mà ghen, sức mấy mà em ghen!" Chaeyoung hừ một tiếng, cục ghen nghẹn trong họng không thể nào trôi được.
"Chị yêu Chaeyoung lắm..."
"..."
"Chaeyoung có yêu chị không?"
"..."
"Không yêu chị..."
"..."
"Buồn..."
"..."
"Bạn muốn nói cho em biết là bạn bị buồn rồi đó..."
"..."
"Bạn nghỉ chơi em đó."
Vẫn im lặng, Jennie giận dỗi xoay người đi chỗ khác tránh Chaeyoung, đưa tấm lưng mỏng manh của mình ra không cho Chaeyoung được quyền thấy mặt mình nữa. Từ chỗ kẻ đang được quyền ghen trở thành một người bị giận dỗi chỉ trong hai phút, thậm chí Chaeyoung còn không tin được.
"Sao vậy?" Chaeyoung có thử kéo vai chị ấy để chị ấy nằm đối diện với mình như ban nãy nhưng không được, chị ấy dùng sức giữ vai lại, cố ý không muốn nhìn mặt cô.
"Jennie không có ở đây."
Cô muốn cười nhưng không cười được, yêu nhau mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên cô thấy chị ấy giận dỗi mình.
"Vậy ai đang nằm đây vậy? Cho hỏi quý danh."
"Hạt tiêu."
Nghe đến đây Chaeyoung không còn nhịn được nữa, cô ôm bụng bật cười ha ha, chị ấy sao có thể đáng yêu đến như vậy... Hạt tiêu còn không phải tên ba mẹ nàng ấy đặt lúc còn nhỏ sao? Vì nàng ấy thấp bé nhẹ cân, khi sinh ra chỉ bé tin hin nên được đặt là hạt tiêu...