12.

64 5 1
                                    

Đức Duy và Quang Anh vẫn đứng giữa đám tang, chẳng ai trong hai người di chuyển. Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn sau cơn bão cảm xúc vừa qua. Đức Duy khẽ siết tay Quang Anh chặt hơn, nhưng không nói gì thêm. Họ đứng bên nhau, không rời khỏi đám đông, mặc cho sự hỗn độn của tiếng thút thít và những lời cầu nguyện thì thầm vang lên xung quanh. Quang Anh vẫn giữ chiếc khăn tang trắng, đôi mắt em đỏ hoe và mệt mỏi.

Cậu đưa mắt nhìn lên bàn thờ, nơi di ảnh của mẹ em đặt ở đó, nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ mà em từng yêu thương nhưng cũng đã từng sợ hãi. Trong giây phút này, mọi cảm xúc đều hòa quyện thành một thứ khó tả. Quang Anh không muốn rời xa, không thể rời xa, dù chỉ để chạy trốn những ký ức đau buồn. Cậu cần ở lại, để đối diện với mọi thứ, và Duy cũng vậy—ở bên em, không rời một bước.

Đức Duy nhẹ nhàng kéo Quang Anh lại gần, lần này không phải là để che chở mà là để cùng chia sẻ nỗi mất mát. Cậu nói nhỏ, gần như thì thầm bên tai em:

"Anh sẽ không đi đâu cả, đợi khi nào lo tang sự xong thì anh sẽ ở cùng em một thời gian, anh biết em sợ một mình mà."

Quang Anh chỉ khẽ gật đầu, em không còn sức để nói, nhưng cái gật đầu ấy đã nói lên tất cả. Cả hai đứng lặng yên, cùng dõi theo những người thân đang cúi đầu trước bàn thờ. Đám tang tiếp tục diễn ra, những người quen biết, hàng xóm lần lượt đi qua để chia buồn, trao nhau những cái ôm, những lời an ủi. Nhưng Quang Anh không còn nghe thấy gì rõ ràng nữa, em chỉ cảm thấy một nỗi trống trải khổng lồ đang xâm chiếm lòng mình.

Đức Duy, như một cái cột trụ vững chắc, vẫn đứng cạnh em, không nói nhiều, chỉ đơn giản là ở bên cạnh. Cậu hiểu rằng có những nỗi đau không cần được an ủi bằng lời nói, mà chỉ cần sự hiện diện của một người thương yêu. Cậu cúi đầu chào những người đi qua, nhẹ nhàng dẫn dắt Quang Anh trong từng tình huống, nhưng không bao giờ rời xa em dù chỉ một bước.

Một lúc sau, khi người thân và bạn bè dần dần ra về, không gian trở nên tĩnh lặng hơn. Đức Duy và Quang Anh vẫn đứng đó, nhìn vào bức ảnh trên bàn thờ. Quang Anh khẽ thở dài, những giọt nước mắt khô lại trên gò má em. Em khẽ nói, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết tâm:

"Duy, em sợ lắm... Sợ phải đối diện với tất cả. Nhưng... em biết em không thể trốn tránh được nữa."

Đức Duy nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, cậu khẽ vuốt ve mái tóc Quang Anh, như một sự nhắc nhở rằng em không hề cô độc.

"Anh sẽ ở đây, cùng em. Chúng ta sẽ đối diện cùng nhau."

Những ánh nắng nhạt dần xuyên qua những đám mây dày đặc, chiếu xuống khoảng sân nhỏ trước nhà. Một tia sáng yếu ớt nhưng ấm áp lọt qua tán cây, phản chiếu lên chiếc khăn tang trắng của Quang Anh. Trong khoảnh khắc đó, giữa sự hỗn loạn của cảm xúc và nỗi đau mất mát, cả hai vẫn đứng cạnh nhau, nắm tay nhau, vững vàng giữa dòng đời đầy biến động.

Chẳng cần lời hứa hẹn, vì chính sự hiện diện của Duy bên cạnh đã là lời cam kết bền chặt nhất mà Quang Anh có thể cảm nhận.

25/5-[CapRhy]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ