Những ngày tháng ôn thi tốt nghiệp lớp 12 đến, cả Đức Duy và Quang Anh cùng nhau bước vào giai đoạn đầy thử thách. Sau khi hồi phục sức khỏe, Quang Anh dồn hết sức cho việc học, nhưng Duy luôn ở bên cạnh, hỗ trợ em từng chút một.
Mỗi sáng, Duy thức dậy sớm chuẩn bị bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng cho cả hai. Sau đó, cậu cùng Quang Anh ngồi vào bàn học. Ánh nắng nhẹ nhàng lọt qua khung cửa sổ, chiếu sáng góc học tập của hai người. Những quyển sách, tài liệu dày cộm trải khắp bàn, nhưng không khí học tập lại đầy sự quyết tâm và khích lệ lẫn nhau.
-"Em tập trung vào phần toán đi, còn phần văn cứ để anh" Duy nói, cậu kiên nhẫn giảng giải từng bài văn khó cho Quang Anh.
-"Nhưng anh cũng phải tập trung vào môn lý của anh chứ!" Quang Anh nhắc nhở, đôi mắt lấp lánh sự quan tâm.
Duy chỉ cười, nhẹ nhàng xoa đầu em:
-"Anh biết mà, nhưng trước hết phải chắc chắn rằng em hiểu hết các phần. Cùng nhau cố gắng nào."
Buổi chiều, cả hai thường ra công viên gần nhà để ôn lại các kiến thức. Dưới bóng cây xanh, Quang Anh vừa làm bài vừa hỏi Duy những chỗ không hiểu. Khi mệt mỏi, cả hai sẽ dừng lại nghỉ ngơi, nói chuyện về tương lai và những gì họ sẽ làm khi tốt nghiệp. Cậu nói với em rằng, dù khó khăn, cả hai sẽ luôn cùng nhau vượt qua mọi thứ.
Chị Duyên, mặc dù bận rộn công việc, nhưng luôn quan tâm đến cả hai. Mỗi tháng, chị gửi chi phí sinh hoạt cho Quang Anh, đồng thời động viên em chăm chỉ học tập. Chị thường nói với Duy rằng:
-"Em giúp chị chăm sóc thằng bé với, nó mà lười là cứ ép nó học thêm nha." Duy chỉ gật đầu, hứa sẽ cùng Quang Anh tiến về phía trước.
Thời gian trôi qua, đến những ngày thi đầy căng thẳng, cả Duy và Quang Anh đều dành toàn bộ thời gian vào việc ôn luyện. Cả hai đôi lúc kiệt sức, nhưng những lời động viên, sự khích lệ của đối phương khiến họ không bao giờ bỏ cuộc.
Ngày thi tốt nghiệp đến, Quang Anh căng thẳng nhưng vẫn giữ vững tinh thần nhờ có Duy bên cạnh. Khi những bài thi cuối cùng kết thúc, cả hai bước ra khỏi phòng thi, cảm giác như đã vượt qua một chặng đường dài đầy gian nan. Cả hai đều mệt mỏi nhưng lòng đầy hy vọng.
Khi kết quả được công bố, cả Duy và Quang Anh đều đỗ đại học vào trường mà họ mơ ước. Nhưng bất ngờ hơn, Quang Anh nhận được học bổng toàn phần nhờ thành tích xuất sắc. Điều này giúp giảm đi rất nhiều gánh nặng chi phí học tập, khiến cả Duy và Duyên đều mừng rỡ.
-"Tuyệt thật, em không chỉ đỗ đại học mà còn được học bổng nữa!" Duy ôm chầm lấy Quang Anh khi nghe tin, cả hai đều xúc động.
Những ngày tháng sinh viên bắt đầu, cuộc sống của họ bước sang một giai đoạn mới. Quang Anh vẫn chăm chỉ vẽ và học tập, còn Duy luôn ở bên cạnh hỗ trợ em trong mọi việc. Mỗi tháng, Duyên vẫn đều đặn gửi chi phí sinh hoạt, giúp Quang Anh không phải lo lắng nhiều về tài chính.
Mỗi buổi tối sau giờ học, Đức Duy và Quang Anh trở về căn phòng nhỏ của mình, nơi mà họ luôn cùng nhau chuẩn bị những bữa cơm tối ấm cúng. Đức Duy thường phụ giúp Quang Anh bày biện và nấu nướng, tạo nên những khoảnh khắc thân mật, ấm áp giữa hai người. Mỗi bữa ăn, họ cùng trò chuyện về một ngày vừa qua, về những môn học, những ước mơ và cả tương lai phía trước.
Quang Anh, dù không nói ra, nhưng từ lâu đã muốn dành tặng Đức Duy một món quà đặc biệt. Từ số tiền tiết kiệm của mình, em đã mua tặng Đức Duy một chiếc đàn piano. Chiếc đàn không phải là loại đắt tiền, nhưng được chọn với tất cả tình cảm và sự trân trọng của em. Duy nhận chiếc đàn với niềm vui và xúc động, mặc dù với gia thế của cậu, một chiếc Heintzman Crystal xa xỉ cũng không phải là điều khó khăn. Nhưng với Duy, điều quý giá nhất chính là tình yêu to lớn mà Quang Anh đã đặt vào món quà này.
Mỗi tối, khi không phải vùi đầu vào học tập, Duy lại ngồi trước chiếc đàn piano, để những ngón tay khéo léo lướt trên phím đàn như một nghệ sĩ tài ba. Cậu được bạn bè yêu mến gọi là "Sviatoslav Richter Chuyển Kiếp", một cách ví von cho tài năng và niềm đam mê âm nhạc không thể phủ nhận của Duy.
Quang Anh luôn ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cậu đánh đàn. Ánh mắt của em lấp lánh, như bị cuốn vào những giai điệu du dương mà Duy tạo ra. Tiếng piano vang lên trong không gian nhỏ bé, từng nốt nhạc như chạm vào tâm hồn của cả hai, mang đến sự yên bình và thanh thản sau một ngày dài. Quang Anh thường cảm thấy mình muốn được đắm chìm mãi trong thế giới của âm nhạc, một thế giới mà Đức Duy là người dẫn dắt.
Những buổi tối ấy, với những bữa cơm giản dị và âm nhạc vang lên, đã trở thành khoảnh khắc không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai, căn nhà vốn u ám nhưng bây giờ đang mang một màu sắc ấm áp hơn bao giờ hết.