23

467 77 6
                                    

Và thế là Quang Hùng phải cõng cục nợ của mình leo đến tận lầu hai, vừa cõng vừa cằn nhằn vì Thành An nhẹ hều như bong bóng. Nhỏ An nằm trên lưng Quang Hùng cũng chỉ biết chịu trận chứ có dám hó hé tiếng nào, ỷ cao hơn cái ăn hiếp em suốt.

"Bạn nói ít thôi, trông bạn như ông cụ non ý, cằn nhằn em mãi"

"Bộ anh nói không đúng sao? Vừa lùn vừa lì sao mà không cằn nhằn được chứ?"

"Nè nha, bạn đụng chạm lòng tự ái của em rồi đó, em có thể lùn nhưng mà hong có lì nha!"

"Ờ ờ ờ, tạm tin vậy"

"Đáng ghét, sau này em mà cao hơn Quang Hùng thì em nhất định sẽ ăn hiếp lại cho coi..."

"Được rồi, chuyện sau này thì để sau này tính nhé, còn bây giờ anh là lớp trưởng, anh còn cao hơn bạn nữa nên bạn phải nghe lời anh"

"Hừ, không nói chuyện với bạn nữa. Cả ngày hôm nay bạn đừng hòng bắt chuyện với em. Lê Quang Hùng đáng ghét, đánh ghét nhất luôn!"

Vừa nói xong Thành An đã nhanh chóng phóng cái vèo xuống khỏi tấm lưng to rộng của Quang Hùng, hậm hực quăng cặp ở bàn rồi chạy thẳng lại chỗ Đăng Dương mà khóc lóc inh ỏi.

"Ủa? Ghệ lớp trưởng bị sao mà chân đi cà nhắc cà nhắc hoài vậy? Hồi tối tui chở ghệ lớp trưởng về là còn nguyên vẹn mà...ủa...ê? Coi chừng lớp trưởng đổ thừa tui á"

"Im coi, tui tự té"

"Người ta có lòng hỏi thăm rồi mà còn quát nữa, đúng là ngoài lớp trưởng ra thì có ai chịu được nổi tính của An An đâu.."

"Tui ngoan hiền muốn chết, có Quang Hùng ăn hiếp tôi thì có ý"

"À à à, nghe giọng điệu là biết An đang dỗi lớp trưởng ùi đúng hong? Cái chân bị vậy cũng do giận lớp trưởng nên mới té nè chứ đâu"

"Đi guốc vô bụng tui luôn đi!"

"Thôi giỡn giỡn, đầu đuôi sao kể khúc giữa nghe chơi coi?"

Thế là Thành An nghe lời kể hết câu chuyện luôn, Đăng Dương nghe em luyên thuyên chốc chốc lại quay sang nhìn Quang Hùng, thấy anh chỉ biết lắc đầu cười khổ là cậu hiểu ồi, chắc chắn nhỏ An có thêm tí xíu mắm với dặm thêm một tí xíu muối vào câu chuyện chắc luôn, trông mặt anh tội thế cơ mà..

"Đó, là thế đó. Đăng Dương thấy Quang Hùng tồi không?"

"Thì...cũng cũng..."

Đăng Dương có chết cũng không dám nhận xét theo ý mình nữa, bảo An tồi thì An hong chịu, mà bảo Quang Hùng tồi thì xác định tiêu đời với Quang Hùng luôn..thôi thì nhà ai nấy ở, đèn nhà ai nấy sáng vậy...

"Cũng cũng cái gì, siêu siêu tồi. Quang Hùng âm điểm, âm vô cùng!"

Quang Hùng từ nãy đến giờ nghe em bêu riếu mình mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Nếu người đang bêu xấu anh không phải là Thành An chắc anh đã phi lại dần cho một trận rồi...làm mất hình ảnh của anh quá đi mà.

"Thôi được rồi, siêu siêu tồi xin lỗi, siêu siêu lì về chỗ được chưa?"

Trống đã đánh tập trung rồi, tức là tất cả học sinh phải ngồi đúng vị trí, tí xíu nữa sao đỏ vào kiểm tra lớp. Ngoài lớp trưởng ra thì đứa nào cũng phải ngồi đúng chỗ của mình, không là bị sao đỏ ghi vào sổ với tội không tập trung đúng giờ. Chính vì cái nội quy có phần củ chuối ấy nên Quang Hùng phải sang chỗ Đăng Dương để lôi kéo bé An nhà mình về, nói lắm thế bảo sao người có một khúc hà..

[HùngAn] Đến Cùng Mùa Thu, Rời Đi Cùng Mùa HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ